Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2021

20211101. SUY NGẪM VỀ CHỐNG ĐẠI DỊCH CỦA LÊ DOÃN HỢP

 ĐIỂM BÁO MẠNG  

VÀI SUY NGẪM CỦA MỘT NGƯỜI NGOẠI ĐẠO 
VỀ CHỐNG ĐẠI DỊCH COVID-19

LÊ DOÃN HỢP/ TVN 25-10-2021

Có lẽ chưa bao giờ trong thời bình chúng ta lại chịu tổn thất nặng nề như trong làn sóng Covid-19 lần thứ tư này. Đại dịch là một thử thách nghiệt ngã đối với cả loài người và cả dân tộc ta.

Chúng ta cần bình tĩnh nhìn nhận lại để có cách ứng phó tốt nhất trong tình hình mới, vừa chống dịch vừa phục hồi kinh tế.

Ta hay nói chống dịch như chống giặc, có lẽ chỉ đúng với ý chí tinh thần như đoàn kết, quyết tâm, sáng tạo, vượt khó để chiến thắng dịch như chiến thắng giặc. Còn trên thực tế, chống dịch và chống giặc có rất nhiều điểm khác nhau. Chống dịch gần như không rõ quy luật, hoặc có mà ta chưa phát hiện ra nên khó hơn nhiều. Chống Covid ta luôn bị động khó lường.

Trong chiến tranh ta có tiền tuyến, hậu phương. Hậu phương gần, hậu phương xa, hậu phương lớn, hậu phương nhỏ. Chống dịch lại diễn ra một lúc ở nhiều nơi. Những nơi còn lại đều bị giãn cánh phong tỏa, điều kiện chi viện, giúp nhau khó hơn nhiều.

Tóm lại, chống dịch và chống giặc hoàn cảnh, điều kiện rất khác nhau, đòi hỏi chúng ta phải sáng tạo, bám thực tiễn để chống và xây có hiệu quả cao nhất.

Thực tiễn và bài học

1. Coi trọng địa bàn cơ sở

Qua thực tiễn chống dịch lần thứ 4 này, chúng ra nhận ra địa bàn cơ sở (xã, phường, thị trấn) cực kỳ quan trọng. Ngày xưa, các triều đại phong kiến nhận thức rằng: Làng xã yếu là triều đình yếu. Lý trưởng mất lòng dân sẽ làm cho nhà Vua bất tín nhiệm với dân. Nguyên lý này vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận hôm nay. 

Vài suy ngẫm của một người ngoại đạo về chống đại dịch
Phải dồn sức chăm lo cho địa bàn cơ sở. Ảnh: Phạm Hải

Thực tiến đã chứng minh xã yếu là huyện yếu, tỉnh yếu, vì xã là nền tảng của hệ thống chính trị quốc gia. Xã vươn lên làm được những việc huyện mong, tỉnh cần, quốc gia trông đợi là may mắn và diễm phúc. Ngược lại, huyện, tỉnh thậm chí Trung ương phải xuống làm thay xã là bất lực, thậm chí là bất hạnh. 

Vì thế, phải dồn sức chăm lo địa bàn cơ sở, nếu không, mất niềm tin của dân là mất rất lớn. Địa bàn xã của chúng ta qua đại dịch này xuất hiện nhiều vấn đề chưa ổn, không vui. Ngay cả đồng tiền trợ cấp muốn đến với người nhận nhanh và đúng địa chỉ cũng thông qua cán bộ cơ sở.

Chỉ có xóm xã, khối phường mới biết hộ nào đói, hộ nào nghèo, hôm nay hộ nào không có ăn, ngày mai hộ nào hết gạo, hết tiền. Nếu để cấp trên phải xuống làm thay cơ sở vì thiếu thông tin thì dễ sai, khó đúng. 

2. Quan tâm đến lực lượng nòng cốt

Qua chống đại dịch lần thứ 4 này, chúng ta nhận rõ 3 ngành chủ công là: Y tế, Quân đội và Công an. Chăm lo cho ngành chủ công về chuyên môn là Y tế để đẩy lùi dịch bệnh, đồng thời phải xây dựng 2 ngành nòng cốt là Quân đội và Công an để tiên phong làm tròn mọi việc khi Đảng cần, dân mong.

Là người đi từ địa phương ra Trung ương, tôi có thể nói rằng: Khi diễn tập, chúng ta làm rất tốt và bài bản, nhưng khi có chuyện xảy ra thì bên cạnh Đảng và nhà nước, chỉ còn rõ nhất Quân đội và Công an. Quân đội ta là QĐND, Công an là CAND, nên làm tất cả vì dân là cần thiết và đúng đắn.

3. Nhìn rõ hơn vai trò của doanh nhân, doanh nghiệp

Những người đáng vinh danh trong đại dịch này còn có doanh nghiệp, doanh nhân. Doanh nhân đã đóng góp hàng ngàn tỷ đồng vào Quỹ vắc xin, hàng trăm tỷ đồng để hỗ trợ các bác sỹ, cán bộ, chiến sỹ nơi tuyến đầu chống dịch và giúp nông dân, công nhân, thị dân duy trì cuộc sống, hàng trăm tỷ để hỗ trợ vé máy bay, vé tàu hỏa, ô tô, tiền ăn, tiền đi đường cho công nhân về quê, hàng chục tỷ ở mỗi tỉnh giúp các địa phương ổn định nơi cách ly, chống dịch và ổn định đời sống cho công nhân khi trở về với gia đình. 

Doanh nhân và doanh nghiệp đã và đang làm 5 nhiệm vụ vẻ vang cho nhân dân và đất nước: Thứ nhất, doanh nhân cùng với hộ gia đình là 2 lực lượng tạo ra mọi của cải vật chất cho xã hội. Thứ 2, doanh nhân là lực lượng chủ lực nộp ngân sách để nuôi bộ máy công quyền để bảo vệ, xây dựng và phát triển đất nước. Thứ 3, là lực lượng nòng cốt thực thi các chính sách từ thiện, nhân đạo quốc gia. 

Thứ 4, doanh nhân là lực lượng đi tiên phong trong công cuộc liên kết, hợp tác và hội nhập kinh tế quốc tế. Thứ 5, là đội ngũ cán bộ được đào luyện qua sản xuất, kinh doanh để đào tạo nhân tài cho công cuộc chấn hưng kinh tế của đất nước. Vì thế, chúng ta lo cho doanh nhân là lo cho sự nghiệp phát triển bền vững của quốc gia.

Vài suy ngẫm của một người ngoại đạo về chống đại dịch
Ứng dụng CNTT trong đại dịch Covid-19

4. Đại dịch là cơ hội vàng cho ứng dụng CNTT

Covid-19 buộc tất cả chúng ta phải ứng dụng CNTT tốt hơn, xử lý các vấn đề qua CNTT nhiều hơn; Ứng dụng kết nối và lan tỏa nhờ CNTT nhanh và phong phú hơn. Mọi người nhận thấy rõ hơn CNTT cần cho mình, cho công việc của mình. Vấn đề cần làm là ứng dụng CNTT phải đồng bộ, thông suốt trong chỉ huy và thực thi để đạt kết quả như mong muốn.

5. Đại dịch và niềm tin

Đại dịch là phép thử khắc nghiệt đối với toàn bộ hệ thống công quyền của chúng ta. Mọi cấp phải tự rút ra bài học để thực thi trách nhiệm của mình với dân tốt hơn. Trong khó khăn, ác liệt, các mệnh lệnh chỉ huy phải trí tuệ, trách nhiệm, đúng đắn, nhất quán và thông suốt từ Trung ương đến địa phương. Mệnh lệnh gì cũng phải sát với thực tiễn và hợp lòng dân. 

Lênin dạy: “UBND các cấp là cơ quan trung ương đóng tại địa phương”. Không thể một chủ trương mà mỗi cấp mỗi khác. Hai đợt công nhân ở TP.HCM và các tỉnh phía Nam chạy về quê là hai thực tiễn khác nhau. Lần 1 (tháng 6) là vì sợ chết dịch. Lần 2 (tháng 10) là chạy về quê vì sợ chết đói. Hai hoàn cảnh phải có 2 giải pháp khác nhau, nhưng đều phải chăm lo cho cuộc sống, niềm tin và hi vọng của dân. Làm sao để cấp cơ sở nói gì dân cũng tin.

Đúng như 4 tiêu chuẩn chọn lý trưởng của Vua Lê Thánh Tông mà quan trọng nhất là “Ngôn ngữ khả tín”. Tạo niềm tin cho dân là tài đức lãnh đạo của tất cả bộ máy công quyền các cấp, bắt đầu từ cơ sở.

6. Nghĩ sâu hơn việc quy hoạch các khu công nghiệp tập trung

Đại dịch vừa xảy ra chủ yếu ở các khu công nghiệp tập trung. Làm công nghiệp là phải tập trung nhưng cũng nên xem xét lại quy mô tập trung và địa bàn phân bổ.

Làm sao để bố trí các khu công nghiệp hợp lý hơn trên địa bàn cả nước. Để đến khi có dịch bệnh và các tình huống bất lợi xảy ra thì cự ly từ các khu công nghiệp đến quê hương trong vòng bán kính hợp lý hơn, chứ không phải là hàng ngàn km như hiện nay. Để khi cần thì sự chi viện của địa phương khu công nghiệp của công nhân với quê hương và gia đình thuận lợi hơn.

Mặt khác, các khu công nghiệp phải gắn kết rất khoa học và hợp lý từ nơi sản xuất đến nơi ở của công nhân. Nếu công nhân có các khu chung cư tập trung ở gần nhà máy, doanh nghiệp quản lý công nhân từ nơi ăn ở, đến nơi sản xuất thì phòng chống dịch sẽ chủ động và hiệu quả cao hơn nhiều.

Vài suy ngẫm của một người ngoại đạo về chống đại dịch
Các khu công nghiệp phải gắn kết rất khoa học và hợp lý từ nơi sản xuất đến nơi ở của công nhân

Cũng cần suy nghĩ thêm về việc các địa phương phải tạo thêm việc làm cho công dân của mình trên địa bàn để hạn chế lao động tràn về các đô thị lớn quá đông, đồng thời cũng sẽ có lợi cho cả công cuộc phát triển kinh tế địa phương mình.

7. Phục hồi kinh tế gắn với phòng và chống Covid

Chính phủ đã có chủ trương rất rõ về việc vừa tập trung phục hồi kinh tế vừa chống đại dịch Covid. Tôi xin nói thêm vài lời như sau:

Đã phục hồi kinh tế thì chủ trương phải nhất quán từ Trung ương đến địa phương từ Bắc vào Nam. Phải chấm dứt tình trạng chốt đường, ngăn sông, cấm chợ để người, hàng hóa, nguyên vật liệu, lương thực, thực phẩm không lưu thông được. Như thế làm sao phục hồi được kinh tế.

Kinh tế đất nước như dòng máu lưu thông trong cơ thể con người, nếu bị ách tắc thì kinh tế khó phát triển và sự sống con người cũng bị đe dọa.

Mặt khác, chúng ta phải sống chung với dịch, nghĩa là: F0 vẫn có thể phát sinh nhưng không vượt quá năng lực của tuyến y tế cơ sở. F0 có thể vẫn còn nhưng bao giờ F0 mới phát sinh phải thấp hơn F0 được chữa khỏi và ra khỏi các bệnh viện. Chúng ta phục hồi kinh tế gắn với đẩy lùi, hạn chế đại dịch, vẫn phải tôn trọng nguyên tắc: 5k + vắc xin + ứng dụng CNTT+ liệu pháp điều trị hợp lý có hiệu quả từ gia đình ra xã hội.

Từ các trung tâm y tế các địa phương đến Trung ương, gắn trách nhiệm và sức mạnh tổng hợp toàn ngành y tế như: y tế tư nhân, y tế nhà nước, Đông Tây y và Quân dân y kết hợp. Phải hiểu phát triển phục hồi kinh tế tốt sẽ có tiềm lực để chống đại dịch có hiệu quả hơn. Chống dịch tốt hơn sẽ tạo điều kiện để phục hồi kinh tế bền vững hơn.

Là một người ngoại đạo nói về chống dịch bệnh, tôi xin có vài lời, dù sao cũng là tâm trạng cá nhân. Tôi tin là chúng ta sẽ thành công cả trong phục hồi kinh tế và đẩy lùi dịch bệnh, tiếp tục đưa đất nước vượt khó tiến lên vì sự nghiệp nước mạnh, doanh nghiệp giàu, nhân dân ấm no, yên vui, hạnh phúc.

Lê Doãn Hợp (Nguyên Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông)

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2021

20211031. QUY ĐỊNH MỚI VỀ 19 ĐIỀU CẤM ĐẢNG VIÊN

 ĐIỂM BÁO MẠNG  

QUY ĐỊNH 37-QĐ/TW : 19 ĐIỀU ĐẢNG VIÊN KHÔNG ĐƯỢC LÀM MỚI NHẤT

CHÂU THANH/ TIN TỨC PHÁP LUẬT 15-10-2021

Ngày 25/10/2021, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ký ban hành Quy định 37-QĐ/TW về những điều đảng viên không được làm.


19 điều đảng viên không được làm mới nhất (Ảnh minh họa)

Theo đó, quy định nêu rõ 19 điều đảng viên không được làm. Cụ thể:

Điều 1: Nói, viết, làm trái hoặc không thực hiện Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị, kết luận, quy định, quy chế, quyết định của Đảng; làm những việc mà pháp luật không cho phép.

Điều 2: Không chấp hành các nguyên tắc tổ chức và hoạt động của Đảng; tự ứng cử, nhận đề cử và đề cử các chức danh của tổ chức nhà nước, Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị - xã hội, các tổ chức quần chúng được Đảng, Nhà nước giao nhiệm vụ khi chưa được tổ chức đảng có thẩm quyền cho phép.

Điều 3: Phản bác, phủ nhận, xuyên tạc chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; không thực hiện trách nhiệm nêu gương; chủ nghĩa cá nhân, cơ hội, vụ lợi; "tư duy nhiệm kỳ", đoàn kết xuôi chiều, dân chủ hình thức, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh; độc đoán, chuyên quyền, quan liêu, xa rời quần chúng.

Điều 4: Cung cấp, để lộ, làm mất hoặc viết bài, đăng những thông tin, tài liệu bí mật của Đảng và Nhà nước hoặc những việc chưa được phép công bố; tàng trữ, tuyên truyền, tán phát hoặc xúi giục người khác tuyên truyền, tán phát thông tin, tài liệu dưới mọi hình thức để truyền bá những thông tin, quan điểm trái với chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước.

Điều 5: Viết bài hoặc cung cấp tài liệu cho người khác viết, nói, cho đăng tải tin, bài sai sự thật, không đăng tải ý kiến phản hồi, cải chính theo quy định. Sáng tác, sản xuất, tàng trữ, tán phát các tác phẩm, công trình văn học, nghệ thuật không lành mạnh, trái thuần phong mỹ tục Việt Nam, mang tính kích động gây ảnh hưởng xấu trong xã hội; tán phát bài viết, bài nói, phỏng vấn, hồi ký, phim, ảnh không đúng quy định.

Điều 6: Tố cáo có nội dung mang tính bịa đặt; cùng người khác viết, ký tên trong đơn tố cáo; viết đơn tố cáo giấy tên, mạo tên. Gửi hoặc tán phát đơn khiếu nại, tố cáo dưới mọi hình thức đến nơi không có thẩm quyền giải quyết.

Đe doạ, trù dập, trả thù người khiếu nại, tố cáo; không thực hiện các quy định của Đảng và pháp luật về bảo vệ người tố cáo, phê bình, góp ý; kích động, xúi giục, mua chuộc, cưỡng ép người khác khiếu nại, tố cáo.

Điều 7: Tổ chức, tham gia các tổ chức, hội trái quy định của Đảng, pháp luật của Nhà nước; biểu tình, tụ tập đông người gây mất trật tự, an ninh.

Điều 8: Tổ chức, xúi giục, tham gia các hoạt động bè phái, cục bộ gây mất đoàn kết nội bộ. Lợi dụng việc phản ánh, góp ý kiến đối với Đảng, Nhà nước để đả kích, vu cáo, xúc phạm, nhận xét, đánh giá tùy tiện đối với tổ chức, cá nhân.

Điều 9: Báo cáo, lập hồ sơ, kê khai lý lịch, kê khai tài sản, thu nhập không trung thực. Sử dụng văn bằng, chứng chỉ, chứng nhận giả, không hợp pháp; nhập quốc tịch, chuyển tiền, tài sản ra nước ngoài, mở tài khoản và mua bán tài sản ở nước ngoài trái quy định.

Điều 10: Chủ trì, tham mưu ban hành văn bản có nội dung trái quy định của Đảng, pháp luật của Nhà nước. Thực hiện không đúng quy định trong quản lý đầu tư, xây dựng, sử dụng nhà, đất, tài nguyên, tài chính, tài sản của Đảng, Nhà nước.

Điều 11: Vi phạm đạo đức công vụ, bao che, báo cáo sai sự thật khi thực hiện nhiệm vụ; thiếu trách nhiệm để cơ quan, đơn vị, địa phương, cá nhân do mình trực tiếp quản lý xảy ra tình trạng mất đoàn kết, tham nhũng, lãng phí, tiêu cực và các vi phạm khác. Không báo cáo, không xử lý các hành vi tham nhũng, lãng phí, tiêu cực. Can thiệp, tác động hoặc để vợ (chồng), con, bố, mẹ, anh, chị, em ruột mình, bên vợ (chồng) và người khác lợi dụng chức vụ, vị trí công tác của mình để trục lợi. Lợi dụng chủ trương khuyến khích và bảo vệ cán bộ năng động, sáng tạo vì lợi ích chung để thực hiện hoặc bao che hành vi vụ lợi, tham nhũng, tiêu cực, vi phạm quy định của Đảng và pháp luật của Nhà nước.

Điều 12: Có hành vi chạy chức, chạy quyền, bao che, tiếp tay, can thiệp, tác động dưới mọi hình thức đến tổ chức, cá nhân để bản thân hoặc người khác được tiếp nhận, tuyển dụng, quy hoạch, luân chuyển, bổ nhiệm, đề cử, ứng cử, khen thưởng, phong tặng danh hiệu, đi học, đi nước ngoài, thực hiện chế độ, chính sách cán bộ trái quy định.

Điều 13: Can thiệp, tác động vào hoạt động kiểm tra, giám sát, thanh tra, kiểm toán, điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án, xét đặc xá, giải quyết khiếu nại, tố cáo để bao che, tiếp tay cho các hành vi vi phạm quy định của Đảng, pháp luật của Nhà nước. Tác động, ép buộc, mua chuộc tổ chức, cá nhân để giảm trách nhiệm, hình phạt cho người khác.

Điều 14: Tham ô, đưa, nhận, môi giới hối lộ hoặc lợi dụng vị trí công tác để môi giới, hối lộ dưới mọi hình thức; tổ chức, tham gia hoặc tạo điều kiện thực hiện hoạt động rửa tiền, đi vay, cho vay trái quy định của pháp luật.

Điều 15: Tặng, nhận quà dưới mọi hình thức để tác động đến tổ chức, người có trách nhiệm dẫn đến việc quyết định sai, có lợi riêng cho bản thân hoặc cá nhân, tổ chức, cơ quan, doanh nghiệp.

Điều 16: Không thực hành tiết kiệm, để xảy ra thất thoát, lãng phí trong việc quản lý, sử dụng tài chính, tài sản công; mua sắm, quản lý, sử dụng tài sản công trái quy định.

Điều 17: Can thiệp, tác động để vợ (chồng), con, bố, mẹ, anh, chị, em ruột mình, bên vợ (chồng), bản thân và người khác đi du lịch, học tập, chữa bệnh bằng nguồn tài trợ của các tổ chức, cá nhân có liên quan đến ngành, lĩnh vực theo dõi, quản lý.

Điều 18: Tổ chức, tham gia đánh bạc dưới mọi hình thức; sử dụng các chất ma tuý; sử dụng rượu, bia không đúng quy định hoặc đến mức bê tha và các tệ nạn xã hội khác. Tổ chức việc cưới, việc tang và các sự kiện khác của cá nhân, gia đình xa hoa, lãng phí hoặc nhằm mục đích vụ lợi. Thờ ơ, vô cảm với các hành vi sai trái trong xã hội; có hành vi bạo lực trong gia đình; vi phạm chính sách dân số; sống chung với người khác như vợ chồng, vi phạm quy định về kết hôn với người nước ngoài.

Điều 19: Mê tín, hoạt động mê tín; ủng hộ hoặc tham gia các tôn giáo bất hợp pháp hoặc lợi dụng các hoạt động tôn giáo, tín ngưỡng để trục lợi.

Quy định 37-QĐ/TW ngày 25/10/2021 thay thế Quy định 47-QĐ/TW ngày 01/11/2011.

Châu Thanh


QUY ĐỊNH 37 NGHIÊM HƠN LUẬT CHỐNG THAM NHŨNG ?

MAI BÁ KIẾM/ TD 28-10-2021


Tổng Bí thư vừa ký ban hành Quy định 37 về những điều đảng viên không được làm, trong đó có mấy điều cấm mới: Không được nhập quốc tịch, chuyển tiền, tài sản ra nước ngoài, mở tài khoản và mua bán tài sản ở nước ngoài trái quy định, không can thiệp để con cái du học bằng tiền tài trợ.

Quy định này rất khắt khe so với lời của Tổng Bí thư đã tâm tư với cử tri quận Cầu Giấy (Hà Nội) chiều 17/6/2018: “Kê khai tài sản cán bộ là vấn đề rất khó, nhạy cảm, bởi nó liên quan đến quyền đời tư, quyền bí mật cá nhân”.

Tuy “khó và nhạy cảm”, nhưng khi chỉ đạo công tác nhân sự Đại hội XIII của Đảng ngày 26/04/2020, Tổng Bí thư lại kiên định: “Không để lọt vào trung ương cán bộ kê khai tài sản không trung thực, có biểu hiện giàu nhanh, nhiều nhà đất, tài sản không nguồn gốc”.

Nhưng, chủ trương “không để lọt vào” đã không được “luật hóa”, khi Quốc hội thông qua Luật Phòng, chống tham nhũng 2018. Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc trình 3 phương án xử lý tài sản không rõ nguồn gốc là giao cho tòa án xử lý, hoặc nộp 45% thuế thu nhập cá nhân, hoặc tạm bỏ quy định này. Thì, Quốc hội chọn “bỏ quy định này”.

Vì thế, khó mà “không để lọt vào” cán bộ kê khai tài sản không trung thực, không nguồn gốc. Còn ai giàu nhanh, nhiều nhà đất thì chỉ trời và cán bộ đó biết.

Luật Phòng, chống tham nhũng 2018 có hiệu lực từ ngày 1/7/2019, quy định hạn chót kê khai tài sản là 31/12/2019, nhưng “tiến độ kê khai” giống như “tiến độ vận hành” đường sắt Cát Linh – Hà Đông.

Cuối cùng, Thanh Tra Chính phủ ra Công văn 252/TTCP-CV yêu cầu Bản kê khai tài sản, thu nhập lần đầu xong trước ngày 31/3/2021; bàn giao bản kê khai cho cơ quan kiểm soát tài sản, thu nhập xong trước ngày 30/4/2021, báo cáo kết quả triển khai thực hiện về Thanh tra Chính phủ chậm nhất là ngày 31/5/2021.

Chỉ có Ủy ban Kiểm tra Trung ương tổ chức hội nghị công khai tài sản, thu nhập lần đầu đối với các 19 thành viên của cơ quan này trước hạn, vào chiều 22/3/2021.

Đến giờ này, Thanh tra Chính phủ đã nhận trên 1.283 triệu bản kê khai (đạt 99%), nhưng còn chờ Thủ tướng xem xét, phê duyệt; xây dựng định hướng kế hoạch xác minh về tài sản như Đề án Cơ sở dữ liệu quốc gia về kiểm soát, thu nhập năm 2022 đã trình, làm căn cứ để các bộ, ngành, địa phương, đơn vị thực hiện trong năm tới.

Chuyên xác minh tài sản kê khai có trung thực hay không thì còn lâu. Bây giờ trở lại quy định 37 để ôn cố tri tân mà rút kinh nghiệm. Nhớ lại, khoảng năm 1995, ông chánh văn phòng UBND Q.5, quận ủy viên, đã cùng vợ con xuất cảnh sang Mỹ theo diện ODP, mà cả quận không ai biết!

Thời đó, đảng viên có thân nhân ở nước ngoài không dám hé răng, nhưng bây giờ con cái ở nước ngoài là đẳng cấp để phô trương. Như, Nguyễn Đức Chung khuyên con ở lại Mỹ đừng về VN tránh dịch, nên chuyện lấy quốc tịch nước ngoài dễ như trở bàn tay.

Đại biểu QH Phạm Phú Quốc – chủ tịch HĐTV TCT Bến Thành bị báo nước ngoài phanh phui có hộ chiếu Cyprus (cùng vợ) vào tháng 12/2018 theo chương trình “Hộ chiếu vàng” (golden passport).

Nhưng ĐBQH Lê Thị Nguyệt Hường mới “cao tay”. Phú Quốc mới là ĐBQH khóa XIV, Nguyệt Hường đắc cử liên tục 3 khóa XII, XIII và XIV. Lần thư 3, bà trúng cử với tỷ lệ cao nhất (78,51%) tại đơn vị bầu cử số 5 Hà Nội, nhưng đến ngày 15/7/2016, Hội đồng bầu cử quốc gia mới biết Nguyệt Hường mới tậu quốc tịch Malta.

ĐBQH Trịnh Xuân Thanh cũng trúng cử với số phiếu cao nhất tại Hậu Giang và bỏ trốn sang Đức mà không ai biết. Cùng ngày 15/7/2016, Hội đồng bầu cử quốc gia bác luôn tư cách ĐBQH với Thanh.

Khi Bộ Công an xác định, cựu thứ trưởng Bộ Công thương Hồ Thị Kim Thoa có liên quan vụ án Sabeco để khu “đất vàng” số 2-4-6 Hai Bà Trưng lọt tay tư nhân, thì bà đã ở bên trời Âu.

Tháng 1/2021, Công an tỉnh Đồng Nai đã ra lệnh bắt tạm giam Phạm Văn Sáng – cựu giám đốc Sở KHCN Đồng Nai về tội “Vi phạm quy định về đầu tư công trình xây dựng gây hậu quả nghiêm trọng“, thì ông đã bay tới Mỹ.

TP.HCM có hai nữ giám đốc cùng bị truy nã trong năm 2019, khi bị khởi tố tội “Vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản nhà nước gây thất thoát lãng phí“, thì bà Đào Thị Hương Lan, cựu giám đốc Sở Tài chính TP.HCM bỗng dưng “mất tích”.

Ngày 30/12/2019, Cơ quan CSĐT, Bộ Công an cũng truy nã bị can Nguyễn Thị Thu Thủy (cựu Giám đốc Công ty TNHH MTV Quản lý kinh doanh nhà TP.HCM) vì liên quan tới vụ án nhà đất 8-12 Lê Duẩn, TP.HCM.

Mai Bá Kiếm

CẤM RIÊNG ĐẢNG VIÊN MÀ DÂN CŨNG KHÓ THOÁT ?

LƯU TRỌNG VĂN/TD 28-10-2021

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng vừa ký Quy định 37 của Ban chấp hành Trung ương về những điều đảng viên không được làm, thay thế Quy định 47 năm 2011.

Trong đó có điều: Cấm đảng viên “can thiệp, tác động vào hoạt động kiểm tra, giám sát, thanh tra, kiểm toán, điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án, xét đặc xá, giải quyết khiếu nại, tố cáo để bao che, tiếp tay cho các hành vi vi phạm quy định của Đảng, pháp luật của Nhà nước; tác động, ép buộc, mua chuộc tổ chức, cá nhân để giảm trách nhiệm, hình phạt cho người khác”.

Rồi có cả điều: Đảng viên không được “lợi dụng chủ trương khuyến khích và bảo vệ cán bộ năng động, sáng tạo vì lợi ích chung để thực hiện hoặc bao che hành vi vụ lợi, tham nhũng, tiêu cực, vi phạm quy định của Đảng và pháp luật của Nhà nước”.

Tôi nói thật, việc gì phải quy định riêng cho đảng viên như vậy, rắc rối, làm chồng lấn pháp luật, vì những điều ấy pháp luật cũng cấm rồi mà.

Đảng viên chỉ một việc phải tuân theo điều lệ đảng. Còn đảng viên cũng là công dân phải tuân theo pháp luật hiện hành.

Vì vậy đảng chỉ nêu điều cấm trong nội bộ đảng thôi, đó là những điều công dân vẫn được làm, nhưng đảng viên không được làm. Nêu những điều cấm đó, nếu đảng viên nào không chịu thì tự nguyện ra khỏi đảng.

Tôi nhớ hồi nhà thơ Bùi Minh Quốc chủ tịch Hội VHNT Lâm Đồng bị kỷ luật vì thường vụ tỉnh uỷ ra lệnh nhà thơ phải trở lại tỉnh chứ không được đi các nơi lấy chữ ký cho một kiến nghị mà tỉnh uỷ không đồng ý.

Nhà thơ than phiền với tôi. Tôi bảo, bác là đảng viên bác phải tuân thủ lệnh cấp uỷ của bác. Ai bảo bác vào đảng làm gì?

Tôi có bà chị họ hàng là đảng viên, chị thấy đồ ăn thừa ở nhà ăn tập thể bỏ phí, đem về nuôi lợn. Bí thư chi bộ kiểm điểm: đồng chí là đảng viên, quần chúng thấy hành động của đồng chí như vậy sẽ đánh giá không hay. Bà chị bèn hỏi: nếu tôi là quần chúng thì tôi có được lấy không? Bí thư gật đầu. Thế là hôm sau, bà chị xin ra khỏi đảng.

Tôi kể vậy để tôn trọng những nghị quyết của đảng cấm đoán đảng viên và đó là việc riêng, nội bộ đảng. Đã tự nguyện vào đảng thì phải chấp nhận quy định tổ chức của đảng chứ.

Vì vậy Nghị quyết do TBT Nguyễn Phú Trọng vừa ban ra thêm hai điều cấm này đối với đảng viên là rất đúng.

– “Đảng viên không được nhập quốc tịch, chuyển tiền, tài sản ra nước ngoài, mở tài khoản và mua bán tài sản ở nước ngoài trái quy định”.

Hê, hê, trong khi đó là dân thì tha hồ thực hiện điều trên nhé, nếu tiền của mình trong sạch.

Và điều cấm này: Đảng viên không được “phản bác, phủ nhận, xuyên tạc chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh”.

Tôi thấy mình là phó thường dân, chả dính tổ chức chính trị nào, lại sướng.

Ấy gã ơi, đừng tự sướng vội!

Anh dân nào thử công khai tuyên truyền “phản bác, phủ nhận, xuyên tạc chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh” xem? Sẽ bị quy kết ngay tội tuyên truyền chống đảng mặc dù anh dân ấy 100% còn trinh tiết… dân.

Hiến pháp quy định điều 4 rõ ràng về vai trò lãnh đạo của đảng. Chống chủ nghĩa Mác Lênin là chống tư tưởng cốt lõi của đảng, tức chống đảng, tức vi phạm điều 4 Hiến pháp.

Đi tù như chơi.

Lưu Trọng Văn

DÂN CHỦ KIỂU TÂY VÀ DÂN CHỦ KIỂU TA

MẠC VĂN TRANG/ TD 29-10-2021

Bà con xem 2 chuyện tương tự, xảy ra ở Tây và Ta, Luật pháp có 2 cách giải quyết khác nhau.

1. Trường hợp Tổng thống Pháp Emmanuel Macron

Tổng thống yêu cầu mọi người dân bắt buộc tiêm vaccine, nhưng một số người dân phản đối, coi đó là “độc tài” và Michel-Ange Flori một nhà làm quảng cáo đã “biếm hoạ” tổng thống giống như Hitler…


Bảng quảng cáo mô tả ông Macron như là Adolf Hitler như một phần của chiến dịch chống lại việc tiêm chủng Coronavirus bắt buộc, bên cạnh khẩu hiệu ‘Tuân theo: Tiêm chủng’

Theo Ebiz, “Tổng thống Pháp Emmanuel Macron đang kiện người tạo ra một tấm áp phích mô tả ông là Adolf Hitler trong chiến dịch chống lại việc tiêm chủng Coronavirus bắt buộc”…

Bức tranh đã được trưng bày ở miền Nam nước Pháp vào đầu tháng này, bao gồm cả ở thành phố cảng Toulon ở Địa Trung Hải, bên cạnh khẩu hiệu ‘Tuân theo: Hãy tiêm chủng’.

Trong tất cả các áp phích, biểu tượng Đức Quốc xã đã được thay thế bằng LREM – ám chỉ đến đảng của ông Macron”…

Các Luật sư của Tổng thống Pháp Emmanuel Macron đã thực hiện hành động pháp lý nộp đơn kiên Michel-Ange Flori.

Ông Flori cho biết: “Họ xác nhận rằng đã có đơn khiếu nại từ Elysée. Tôi đã rất ngạc nhiên và bị sốc”.

Flori còn có “tiền sự”, nhiều lần vẽ tranh “bôi xấu” hình ảnh Tổng thống.

Nhưng ông luôn tự cho mình là một nhà đấu tranh cho tự do ngôn luận, người coi thường thói đạo đức giả của ‘Je Suis Charlie’ của Pháp”.

Như vậy, một công dân xúc phạm Tổng thống cũng là một công dân, thì phải kiện nhau ra Toà xét xử.

2. Trường hợp Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng

TBT Trọng bị blogger Phạm Thành viết nhiều bài phê phán, xúc phạm và xuất bản thành cuốn sách “Nguyễn Phú Trọng- thế thiên hành đạo hay đại nghịch bất đạo?” phát tán trong xã hội.

Nhưng các Luật sư của TBT Trọng không kiện, mà công an bắt ông Thành, rồi đem ra xét xử với tội danh: “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo quy định tại Điều 117, khoản 1 – Bộ luật Hình sự năm 2015” và bị kết án 5 năm 6 tháng tù…

Mà tội chủ yếu của ông Thành là: “Đến tháng 7-2019, Phạm Chí Thành tập hợp các bài viết đã đăng tải và được sao lưu trong máy tính, rồi biên soạn, chỉnh sửa lại thành tập tin (file) tài liệu riêng. Thành tự thiết kế bìa, đặt tên sách là “Thế thiên hành đạo hay đại nghịch bất đạo”, ghi thông tin tác giả là “Bà Đầm Xòe Phạm Thành & Các còm sĩ”… sau đó thuê in rồi phát tán quyển sách trên”…

Đại diện bên bị hại của TBT Nguyễn Phú Trọng không hề xuất hiện.

TÓM LẠI:

– Tổng thống Pháp cũng là 1 công dân, khi bị công dân khác xúc phạm thì phải kiện ra Toà, xét xử theo Luật dân sự.

– Ông Thành xúc phạm TBT Trọng là “chống phá Nhà nước CHXHCNVN”, bị xét tội hình sự.

Hai nền dân chủ khác nhau vậy đó.

(Ps: Tôi chưa biết kết quả Toà bên Pháp xử vụ Tổng thống kiện ông Flori ra sao. Bạn nào biết thông tin dùm. Cám ơn).

______

Tiếng DânTheo tweet của ông Michel-Ange Flori, người chủ billboard, ông bị phạt €10,000.

PHẢN BIỆN 'ĐIỀU KHÔNG ĐƯỢC LÀM' CỦA ĐẢNG

NGUYỄN ĐÌNH CỐNG/ TD 31-10-2021

Đó là Quy định về những điều đảng viên không được làm, gọi tắt là lệnh cấm, vừa được ban hàng bởi QĐ 37 do Tổng Bí thư BCHTW Đảng CSVN ký ngày 25 tháng 10 năm 2021.

Đảng có điều lệ, quốc gia có luật pháp. Những thứ đó đủ để hướng dẫn và khống chế hoạt động và hành vi của đảng viên khi Đảng là tổ chức bình thường và lãnh đạo đúng đắn. Thế mà phải ban hành thêm rất nhiều lệnh cấm. Việc đó chứng tỏ tổ chức của đảng đang rệu rã, sự lãnh đạo sai hoặc nhầm phương hướng. Đúng là “Lạy ông tôi ở bụi này”.

Bình thường Đảng phải dùng chất keo về lý tưởng và sự tự giác để tạo nên tổ chức, nhưng rồi phải dùng đến biện pháp cấm đoán, đó là kế sách thấp nhất mà hình như ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam ra, không có đảng chính trị nào khác trên toàn thế giới dùng đến.

Trong Điều lệ Đảng trước năm 2006 không có những điều cấm. Sau Đại hội X, khi công nhận đảng viên có quyền làm kinh tế tư nhân thì phát sinh yêu cầu cấm đảng viên bóc lột. Vào tháng 12 năm 2007, Bộ chính trị ra QĐ 115, cấm đảng viên làm một số việc. Đại hội XI thông qua điều lệ mới, trong điều 2, ngoài nhiệm vụ thông thường còn thêm: “Chấp hành quy định của BCH TƯ về những điều đảng viên không được làm”. Tháng 11 năm 2011, BCH TƯ ra Quy định 47 QĐ/TƯ thay thế QĐ 115 của BCT.

QĐ 47 nêu 19 điều đảng viên không được làm, đã gây ra một làn sóng lo lắng, sợ sệt trong một số các tổ chức đảng ở cơ sở. Các đảng viên hỏi nhau, liệu việc như thế này, như thế kia có vi phạm 19 điều cấm hay không. Người ta còn lợi dụng 19 điều để dọa nhau, ngăn cản nhau làm một số việc nhằm bảo vệ quyền lợi chính đáng hoặc giúp đỡ người khác, để tố cáo nhau lên cấp trên với ý đồ lập thành tích ngầm.

QĐ 47 là một văn bản phạm nhiều lỗi logic. Một số trang mạng, trong đó có Bauxitvn, vào cuối tháng 7/2015 đăng bài “Bàn về những điều cấm đảng viên” (*). Hình như một vài góp ý trong bài đó đã được tham khảo khi soạn thảo QĐ 37.

Mười năm thực hiên QĐ 47, tưởng rằng Đảng sẽ trong sạch hơn, vững mạnh hơn, nhưng ngược lại, nó càng rệu rã hơn. Vì thế, lãnh đạo đảng lại phải bổ sung thêm vài điều cấm. Tuy bổ sung nhưng nội dung được ghép vào nhau nên vẫn giữ 19 điều với trên 1300 chữ. Tại sao 19? Chắc rằng muốn giữ nguyên con số như trong QĐ 47. Với nội dung trong 1300 chữ thì có thể biên soạn thành từ 1 cho đến trên 100 điều. Phải chăng 19 điều của QĐ 47 chỉ là ngẫu nhiên chứ không phải số 19 có gì đó linh thiêng.

Đã có nhiều bài bình luận về QĐ 37 với các quan điểm khác nhau. Lề Đảng hết lời ca ngợi, thì bộ máy đã rất sẵn sàng. Vừa nghe tiếng có gì đó do TBT phát ra là vội ca ngợi ngay mà chưa biết hay dở thế nào. Lề Dân chủ yếu là phân tích, phê phán, trong đó có ba ý chính. Một là, chuyến này ông Trọng xiết lại quá ghê. Hai là, tăng cường cấm đoán chỉ chứng tỏ đang bất lực. Ba là, ra văn bản chủ yếu để lên gân, dọa nhau chứ rồi chẳng giải quyết được việc gì đáng kể.

Thí dụ: 1- Cấm bản thân đảng viên nhập quốc tịch nước ngoài, mua bán tài sản nước ngoài chứ không cấm con và vợ/chồng làm chuyện đó. Thế thì lách điều này dễ ợt. 2- Cấm dùng bằng giả. Điều này thì dân thường cũng bị cấm chứ riêng gì đảng viên, mà bằng giả ít nguy hại hơn bằng thật với kiến thức giả, việc này đang lan tràn mà không sao cấm được.

Viết bài này tôi chỉ phản biện một vài điểm về hình thức (Về nội dung đã có một số người bàn đến).

Người làm lãnh đạo, quản lý, giáo dục khi ra lệnh cấm ai làm việc gì đó, phải hết sức thận trọng, cân nhắc. Dùng lệnh cấm trong đời sống giống như “Dùng độc trị độc” trong chữa bệnh. Một tổ chức thấy cần dùng nhiều lệnh cấm chứng tỏ đã và đang phạm sai lầm nghiêm trọng về đường lối mà không thể khắc phục được bằng những biện pháp giáo dục thông thường. Cấm chỉ là biện pháp thô bạo ở đầu ngọn. Điều cần và quan trọng bậc nhất là tìm đúng nguyên nhân cơ bản và có biện pháp chữa từ gốc rễ. Không giải quyết vấn đề từ gốc mà chỉ thô bạo xử lý việc đầu ngọn là cách làm của kẻ hung hăng, không những kém trí tuệ mà kém cả đạo lý.

Trong tổ chức, trong xã hội cần duy trì kỷ luật. Cao nhất là kỷ luật tự giác. Người xưa hay dùng từ “Vô vi” nhằm ca ngợi sự quản lý xã hội để cho mọi người tự giác tuân theo tự nhiên, theo đúng Đạo, đúng luật Trời. Để có được tự giác của mọi người thì bề trên phải có đường lối, có cách hành xử đúng đạo lý, gương mẫu, quần chúng bên dưới có lòng tin cậy và được bảo vệ bằng luật pháp nghiêm minh. Khi bề trên vì kém trí tuệ, phạm khuyết điểm thì đó là “Nhà dột từ nóc”, còn vì u mê mà tham quyền cố vị thì không chỉ dột mà hỏng nát, lại thêm quần chúng mất lòng tin vì cảm thấy bị lừa dối thì không cách gì tạo lập được sự tự giác cần có.

Về lệnh ‘cấm’, hoặc ‘không được làm’. Theo ngữ pháp và logic thì có thể ra lệnh: “Cấm làm việc X” hoặc “Không được làm việc X” chứ không có ý nghĩa thực tế khi ra lệnh: “Không được không làm việc X”. Thay cho “Không được không làm”, phải dùng “Bắt buộc phải làm”. Thông thường ở một vài biển cấm người ta còn thêm từ “không được”, như là để nhấn mạnh. Hãy phân biệt nội dung, ý nghĩa ba lệnh sau: 1- Cấm xả rác (ở đây); 2- Cấm không được xả rác (ở đây); 3- Cấm không xả rác (ở đây). Câu 1 và 2 có cùng nội dung, từ cấm hoặc không được ở 2, thêm vào là thừa, chỉ là để nhấn mạnh. Câu 3 là một lệnh vô nghĩa. “Cấm không” tuy là phủ định của phủ định nhưng dùng trong câu mệnh lệnh sẽ vô nghĩa.

Hãy xem một số diễn tả của QĐ 37. Trong QĐ, cụm từ “Không được” đã đặt thành “thừa số chung” cho mọi điều, dưới đây khai triển nó ra cho từng ý.

Điều 2- Không được không chấp hành các nguyên tắc tổ chức và hoạt động của Đảng.

Điều 3- Không được không thực hiện trách nhiệm nêu gương. Không được không bảo vệ khi thấy đúng, không được không đấu tranh khi thấy sai.

Điều 5- Không được không đăng tải ý kiến phản hồi.

Điều 6- Không được không thực hiện các quy định của Đảng và pháp luật về bảo vệ người tố cáo,

Điều 11- Không được không báo cáo, không được không xử lý các hành vi tham nhũng, lãng phí.

Điều 16- Không được không thực hành tiết kiệm.

Những việc vừa kể trên là cần thiết, quan trọng, phải làm. Hãy ghi chúng vào mục nhiệm vụ ở văn bản khác. Ghi chúng vào trong các điều không được làm nghe quá lạ. Không những lạ mà sai về ngữ pháp và logic.

Một số điều ghi ở QĐ 47 cũng như ở QĐ 37 là thừa, vì Hiến pháp và Luật đã có quy định cho công dân, như vậy cũng đã quy định cho đảng viên. Đó là các việc như:

Làm những việc mà pháp luật không cho phép (điều 1); Tố cáo có nội dung mang tính bịa đặt, xúi giục, mua chuộc, cưỡng ép người khác khiếu nại, tố cáo. (điều 6). Đả kích, vu cáo, xúc phạm, nhận xét, đánh giá tùy tiện đối với tổ chức, cá nhân (điều 8). Sử dụng văn bằng, chứng chỉ, chứng nhận giả (điều 9). Tham ô, đưa, nhận, môi giới hối lộ, hoạt động rửa tiền (điều 14). Đánh bạc, hành vi bạo lực (điều 18).

Không được tự ứng cử, nhận đề cử và đề cử các chức danh của tổ chức nhà nước, Mặt trận Tổ quốc… khi chưa được tổ chức Đảng có thẩm quyền cho phép (điều 2) là hạn chế quyền dân chủ. Theo Điều lệ Đảng thì đảng viên có quyền ứng cử, đề cử và bầu cử cơ quan lãnh đạo các cấp của Đảng. Đó là quyền đương nhiên, không cần thêm điều kiện “được tổ chức đảng có thẩm quyền cho phép”.

Điều 3 với nội dung mới như sau: (Không được) Phản bác, phủ nhận, xuyên tạc chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; không thực hiện trách nhiệm nêu gương; chủ nghĩa cá nhân, cơ hội, vụ lợi; “tư duy nhiệm kỳ”, đoàn kết xuôi chiều, dân chủ hình thức, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh; độc đoán, chuyên quyền, quan liêu, xa rời quần chủng.

Nội dung trên có một số điểm tù mù, dễ lẫn lộn. Chủ nghĩa Mác- Lê nin là một khái niệm rất rộng. Thí dụ 1- Tuyên ngôn cộng sản năm 1848 có thuộc Chủ nghĩa đó không. Trong Tuyên ngôn đó viết rằng, phải xóa bỏ mọi tư hữu. Thế thì ĐCS đang khuyến khích kinh tế tư nhân có phản bác CN Mác-Lê không. Hay là không được phản bác bằng bài viết hoặc lời nói còn làm thực thì được, hay là chỉ cấm đảng viên thường, còn toàn đảng thì được. Thí dụ 2- Có người phát hiện rằng, lý thuyết đấu tranh giai cấp, định nghĩa bản chất con người của Mác, quan điểm về nhà nước của Lê-nin là không đúng với thực tế, họ muốn nêu ra và thảo luận để nhận thức chân lý. Việc này có bị cho là vi phạm điều cấm hay không.

Về trách nhiệm nêu gương: Cán bộ, đảng viên làm tròn trách nhiệm là theo nghĩa vụ và lương tâm, khi làm tốt sẽ có tác dụng nêu gương. Còn làm việc gì mà chăm chăm vào trách nhiệm nêu gương thì đã bị lệch lạc trong động cơ.

Về chủ nghĩa cá nhân: Trên thế giới chủ nghĩa này vốn có nhiều tích cực, nhưng rồi ở Việt Nam, có người đã gán cho nó toàn những thứ xấu xa, vì vậy nên chăng viết rõ: Chủ nghĩa cá nhân theo định hướng XHCN của VN, để khỏi nhầm với cách hiểu thông thường.

***

Nhân đây, tôi xin kê ra vài điều QĐ 37 có sửa so với QĐ 47 nhưng nửa vời. Những sửa chữa ấy không biết là ban soạn thảo tự nghĩ ra hay là theo góp ý của bài đã dẫn (*)

Ở QĐ 47 tại các điều 8, 11 và 16 có quy định “Cấm việc để cho bố, mẹ, vợ (chồng), con, anh chị em ruột thực hiện một số điều như làm dự án, kinh doanh, lợi dụng chức vụ, đi du lịch tham quan… trái quy định.

Bài (*) viết: Theo lôgic thì không cấm việc để cho những người khác ngoài các người đã kể (như chú bác cô cậu, anh chị em họ, bạn bè, người quen…) làm trái quy định. Thí dụ có đảng viên cao cấp để cho ông cậu lợi dụng chức vụ của mình nhằm trục lợi, không thể kết luận đảng viên đó vi phạm điều 11, vì ông cậu không thuộc những người đã được liệt kê trong điều đó. Như vậy để xem xét hoặc xử phạt việc để cho ông cậu lợi dụng trục lợi phải vận dụng điều luật khác. Mà đã có điều luật khác bao quát hơn thì còn cần soạn thêm điều cấm 11 làm gì.

Ở QĐ 37 sửa lại như sau: Can thiệp, tác động hoặc để vợ (chồng), con, bố, mẹ, anh, chị, em ruột mình, bên vợ (chồng) và người khác lợi dụng chức vụ, vị trí công tác của mình để trục lợi… đi du lịch, học tập, chữa bệnh (điều 11 và 17).

Ở QĐ 47 viết: Tổ chức tiệc cưới, việc tang, các ngày lễ, tết, sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới; mừng thọ, mừng nhà mới, lên chức, lên cấp, chuyển công tác xa hoa, lãng phí hoặc nhằm trục lợi” (điều 19).

Bài (*) phân tích: Quy định như vậy tưởng là hết sức chặt chẽ nhưng nếu tổ chức ăn mừng khỏi ốm, ăn mừng tránh được tai nạn (của bất kỳ người nào trong gia đình) nhằm trục lợi thì rõ ràng không vi phạm điều cấm vừa kể.

Ở QĐ 37 đã chữa như sau: Tổ chức việc cưới, việc tang và các sự kiện khác của cá nhân, gia đình xa hoa, lãng phí hoặc nhằm mục đích vụ lợi.

Thêm vào các từ ‘và người khác’ hoặc ‘các sự kiện khác’ có chặt chẽ hơn, nhưng vẫn rườm rà, có thể viết ngắn gọn hoặc sáng sủa hơn.

_______

Ghi chú: (*) Tôi không tìm được Link của bài này, nhưng giữ được văn bản. Vị nào, bạn nào cần tham khảo xin gửi email cho ndcong37@gmail.com để nhận nó.