Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019

20190120. NGHĨ VỀ NHỮNG LÝ SỰ NGỤY BIỆN

ĐIỂM BÁO MẠNG
VỀ CÁI LÝ SỰ 'ĂN CHÁO ĐÁ BÁT'

MẠC VĂN TRANG/FB Mạc Văn Trang/ BVN 17-1-2019

Kết quả hình ảnh cho giáo sư chu hảo
GS Chu Hảo
Xin không dài dòng, nói ngay vào cái “lý sự” này của mấy người “còn đảng còn mình”, lên án những người có thái độ phê phán chế độ hiện nay. Họ cho rằng những người đã học hành, thành đạt từ chế độ này thì phải tuyệt đối phục vụ chế độ này; phải trung thành tuyệt đối, phải ca ngợi chế độ chứ không được phê phán chế độ; thậm chí không được phê phán những sai lầm, tội lỗi của những người cai quản chế độ này. Lý sự của họ là: “Đảng và Nhà nước đã cho ăn học”; “Đảng và nhà nước đã gửi anh ra nước ngoài đào tạo”; “Đảng và nhà nước đã quy hoạch, bồi dưỡng anh”... Thế mà bây giờ anh quay lại phê phán Đảng và chế độ này?
Với cái não trạng như vậy, nên năm trước GS Ngô Bảo Châu có viết một câu gì đó, mà một số người cho là đụng chạm đến vong linh của chế độ, liền bị đám dư luận viên xúm vào phê phán là “vong ân, bội nghĩa”, nhiếc móc là đồ “ăn cháo, đá bát”(?)... Nhưng đối với đám DLV, chả chấp làm gì!
Năm vừa qua, khi GS Chu Hảo bị Đảng CS phê phán, kỷ luật khai trừ đảng, nhiều người bày tỏ sự bất bình với quyết định ấy, thì mấy ông già cũng lên tivi phê phán GS Chu Hảo với ý là “Đảng và Nhà nước đã ưu ái cho đi đào tạo..., bố trí anh vào vị trí này nọ, thế mà bây giờ anh lại quay ra phê phán lại chế độ...”.
Xin có mấy ý kiến thế này:
1. Nếu những ai được đào tạo từ chế độ đó mà không trung thành với nó, là “ăn cháo đá bát”, thì thử hỏi, Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra đời năm 1945 là gì, khi tất cả các thành viên của nó đều được đào tạo, nuôi dưỡng từ chế độ thực dân Pháp và triều đình nhà Nguyễn?
2. Lâu nay nhiều người trong bộ máy cai trị xã hội này rất láu cá, luôn đem “Đảng Bác”, “Đảng, Nhà nước”, “Xương máu của bao liệt sĩ và đồng bào đã hy sinh”... để che chắn cho họ và mượn uy danh đó để ra oai dọa dẫm thiên hạ. Vừa rồi, ở cấp trung ương quản lý, mấy chục “đồng chí bị lộ”, té ra , các “đồng chí” này toàn là loại tham nhũng, cướp bóc, hại dân, hại nước, vô đạo đức... Thế mà mới trước đó họ vẫn nhân danh cho “Đảng, Nhà nước, chế độ...”, lên mặt hăm dọa, dạy bảo nhân dân! Rõ ràng, khi có quyền, họ đã đánh tráo vai trò, vị thế, từ “đầy tớ” thành “ông chủ” để tác oai tác quái.
Họ luôn mồm nói học tập làm theo tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh, nhưng họ không nhớ, năm 1946, Cụ Hồ đã nói: Cán bộ từ Chính phủ trung ương đến các làng đều là đầy tớ của dân, phục vụ dân, chứ không phải đè đầu cưỡi cổ dân; “cơm chúng ta ăn, áo chúng ta mặc, vật liệu chúng ta dùng, đều do mồ hôi nước mắt của nhân dân mà ra”... Vậy đó, cái Đảng này, Nhà nước này đều ăn cơm dân, mặc áo dân; những món quà họ đem tặng cho người này, người kia, cũng là tiền của dân cả. Đáng lẽ họ có nhiệm vụ phục vụ dân, thì lại đi tiếm quyền của dân, rồi lấy quyền đó, thành ông chủ để ban ơn và kể công với dân...
Vậy những người thành đạt trong xã hội này, nếu mang ơn thì mang ơn cha mẹ có công sinh thành, nuôi dưỡng; mang ơn nhân dân bao đời đã xây đắp nên xã hội này, chứ đâu phải lo đền ơn, đáp nghĩa mấy người “đầy tớ” ngồi văn phòng, ăn lương, hưởng bổng lộc của dân, rồi ký tên, đóng dấu và kể công.
Người thành đạt ấy có nghĩa vụ trung thành và đền đáp ân nghĩa của nhân dân, phục vụ xã hội, phụng sự Tổ quốc, chứ không phải mù quáng trung thành phục vụ cho một nhóm lợi ích nào, nhất là khi nó đã thối nát.
3. Chỉ trong các băng đảng xã hội đen thì các “đại ca” mới lo tuyển chọn tay sai tuyệt đối trung thành với mình (chứ không phải trung thành với nhân dân); và khi cất nhắc giao việc cho đàn em thì chú mày phải tuyệt đối trung thành với “đại ca” với tổ chức. Khi anh nghỉ, chú mày lên thay, phải ra sức giữ cho cái băng đảng này tồn tại càng lâu càng tốt, và cấm không được bới móc lại sai lầm của các tiền bối...
Không biết cái cơ chế “tuyển chọn, quy hoạch, bố trí cán bộ” của chế độ ta có giống gì với ví dụ trên không, nhưng những người kế tục, thường bao che cho những sai lầm trước, bao nhiêu sai lầm cứ lùng bùng, kéo dài mãi. Vụ Thủ Thiêm mới đây là một ví dụ. Qua 4 nhiệm kỳ, 20 năm, bao sai trái, oan khuất bị vùi lấp đi, cuối cùng mới bung bét ra... Như vậy là người sau trung thành với người trước, với tổ chức của họ, chứ đâu có trung thành với dân, phục vụ dân. Rồi cả cái băng đảng trung thành với nhau ấy sẽ phải chịu tội trước nhân dân.
Tóm lại, mỗi người đủ trưởng thành, có ý thức rõ về bản thân và xã hội, sẽ tự biết mình phải làm gì và như thế nào là đền ơn Nhân dân, phục vụ xã hội, trung thành với Dân tộc, phụng sự Tổ quốc.
15/1/2019
M.V.T.
Nguồn: FB Mạc Văn Trang

VỀ CÁI LÝ SỰ 'KHÔNG THÍCH CHẾ ĐỘ NÀY, RA NƯỚC NGOÀI MÀ SỐNG' !

MẠC VĂN TRANG/FB Khánh Trâm Nguyễn Thị/ BVN 19-1-2019

Ta thường bắt gặp trên mạng xã hội và cả trong đời sống, một số người lý sự rằng, “Anh phê phán, không thích chế độ này, thì ra nước ngoài mà sống”; “Chị muốn tự do, dân chủ, thì sang Tây mà sống”! Có lẽ chính quyền cũng đồng lõa và khuyến khích những người có thái độ như vậy, nên cái lý sự này ngày càng lan rộng, nhất là khi chính quyền đã trục xuất ra nước ngoài một số tù nhân đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền... Xin có mấy ý kiến như sau.
1. Nếu chế độ XHCN tốt đẹp, “dân chủ gấp vạn/triệu lần” xã hội tư bản, thì sau năm 1975 đã không có hàng triệu người Việt phải đau khổ, bỏ nhà cửa, tài sản, mạo hiểm cả mạng sống của mình, quyết ra đi. “Đến cái cột điện mà biết đi thì nó cũng di tản”! Đồng bào mình phải bỏ quê hương, đất nước ra đi là nỗi đau đớn tột cùng. Chỉ có những kẻ vô lương tâm mới dửng dưng, vô cảm, nói người dân “... ra nước ngoài mà sống”!
2. Đất nước hòa bình, thống nhất, phát triển hơn 40 năm rồi, nay người Việt vẫn tìm đường ra đi: Bao nhiêu cô gái xếp hàng cho người ta chọn làm vợ dân xứ Đài Loan, Hàn Quốc...; bao nhiêu người “chạy” để được đi xuất khẩu lao động, sang nước người ta làm những việc mà dân sở tại không ai muốn làm; bao nhiêu người hết hạn lao động trốn chui, trốn lủi để lưu vong xứ người; bao nhiêu người tốn kém mấy trăm triệu cho các đường dây, để được sang châu Âu, tìm cách bám trụ, rồi đưa gia đình sang; vừa mới rồi 152 người đi du lịch Đài Loan trốn ở lại; 30 du học sinh Việt Nam bỏ học và trốn ở Hàn Quốc... Rồi bao nhiêu quan chức, đại gia gửi con du học ở các nước tư bản, mua nhà bên đó, chuẩn bị tổ ấm cho tương lai...?
Nếu bây giờ Việt Nam được miễn thị thực vào các nước, không biết bao nhiêu người sẽ bỏ nước ra đi? Hiện trạng nói trên là thực tế đau buồn, đối với những người có lòng yêu nước, thương dân, biết tự trọng dân tộc. Một chính quyền chân chính phải thấy hổ thẹn khi dân bỏ nước mà đi. Phải nghĩ xem, tại sao lại như vậy?
3. Nhưng không vì thế mà cho phép ai đó có quyền nói với một công dân rằng, “Anh muốn tự do, dân chủ thì ra nước ngoài mà sống”! Nếu người ta sống nhờ trong nhà anh, thì anh có quyền nói vậy. Nhưng đây là Tổ quốc, là Đất nước của mọi người dân Việt Nam. Các Vua chúa ngày xưa cũng luôn nói, đất nước là của muôn dân trăm họ. Quyền được sống, được chết trên đất nước mình là điều thiêng liêng, đối với mỗi công dân. Một chính quyền chân chính phải luôn luôn bảo vệ quyền đó của công dân và tự hào khi người dân gắn bó với quê hương. Ta thật tự hào, khi Trần Bình Trọng đanh thép tuyên bố “Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm Vương đất Bắc”! Ta thật cảm động khi Trần Huỳnh Duy Thức quyết tuyệt thực, phản đối bị trục xuất ra nước ngoài và dõng dạc nói: “Tôi không ra nước ngoài. Tôi ở lại để phục vụ đất nước”. Mà đấu tranh đòi tự do, dân chủ thì có gì sai? Chính Cụ Hồ đã viết: “Nếu nước độc lập mà dân không hưởng hạnh phúc tự do, thì độc lập cũng chẳng có nghĩa lý gì”! Người ta đấu tranh, đòi hỏi tự do, dân chủ đâu phải cho cá nhân mình, mà vì muốn những quyền đã ghi trong Hiến pháp và những cam kết quốc tế, phải được thực thi cho mọi công dân Việt Nam.
Những người chỉ biết “còn Đảng, còn mình” cũng nên nhớ rằng, đất nước Việt Nam hình chữ S, từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau hôm nay, là bao nhiêu mồ hôi, xương máu ngàn đời của Tổ tiên các dân tộc Việt Nam đã khai phá, tôn tạo, bảo vệ, mới có được giang sơn này, để lại cho muôn đời con cháu. Những người cộng sản từ 1945 đến nay, có khai phá, mở rộng bờ cõi thêm được tấc đất nào không? Không những thế, việc cắm mốc biên giới phía Bắc với Trung cộng, bị thua thiệt, mất bao nhiêu đất cũng chưa được công khai cho dân biết; rồi mất đảo Gạc Ma vào tay Trung cộng 1988; thêm nữa, do quản lý yếu kém, “rừng vàng, biển bạc” tổ tiên để lại, giờ tan hoang, xơ xác...
Điều tệ hại nhất là, những người cộng sản đã không khai phá mở rộng thêm đất nước, mà lại ra Luật “đất đai là sở hữu toàn dân, do nhà nước quản lý”, để tha hồ cưỡng chế, thu hồi đất, gây nên bao thảm cảnh. Vì vậy, cần thực tâm suy nghĩ, nên biết điều, đừng cậy quyền, cậy thế, đuổi người này, trục xuất người kia ra khỏi Tổ quốc thiêng liêng của toàn thể các dân tộc Việt Nam, của mọi người dân sống trên đất nước này.
16/1/2019
M.V.T.
Nguồn: FB Khánh Trâm Nguyễn Thị

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét