Thứ Năm, 10 tháng 1, 2019

20190110. QUANH CHUYỆN NỊNH SẾP

ĐIỂM BÁO MẠNG
"KHÔNG NỊNH SẾP THÌ NỊNH AI ?"

HƯƠNG QUỲNH /VNN 10-1-2019

Nhiều bạn đọc cho rằng, người nịnh bợ cấp trên thường có những cái lợi như thăng quan, được giao việc béo bở, làm dở vẫn tồn tại.
Đề án Văn hoá công vụ vừa được Thủ tướng phê duyệt có nội dung công chức, viên chức không trốn tránh, thoái thác nhiệm vụ, không nịnh bợ, lấy lòng lãnh đạo cấp trên vì động cơ không trong sáng.
Theo nguyên Phó chủ nhiệm UB Văn hoá, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng QH Nguyễn Viết Chức, không có cấp dưới nào muốn nịnh bợ cả, chẳng qua do cấp trên không gương mẫu. Sếp không ưa nịnh thì công chức muốn cũng chẳng nịnh được.
Không nịnh sẽ bị cho là dại
Đồng tình ý kiến trên, bạn đọc NMH cho hay, cấp trên có thích được ưa nịnh thì mới có người nịnh, còn đàng hoàng thì không cần.

'Không nịnh sếp thì nịnh ai'
Ảnh minh hoạ
“Cơ quan tôi cứ sáng ra là có vài ba người lao đến với sếp, người thì mua nắm xôi, người cái bánh rán, chị thì gói bột ngũ cốc chuẩn bị pha cho sếp... Nhìn phản cảm nhưng họ lại lấy làm hãnh diện. Sếp thì vừa ăn, vừa uống, vừa nói chuyện, thậm chí cả giải quyết công việc”, bạn NMH chia sẻ.
Bạn Nguyễn Văn Pha cũng cho rằng, sếp không ưa nịnh thì chẳng ai dám nịnh.
“Sếp thích nịnh, công chức không nịnh, cứ nói thẳng nói thật thì chỉ có thiệt mà thôi”, bạn Pha nói.
Nói rằng “không nịnh sẽ bị cho là dại”, bạn Nguyễn Hữu Minh chỉ ra những cái lợi của người nịnh như thăng quan, được giao việc béo bở, làm dở vẫn tồn tại… và nhận định việc nịnh bợ còn tồn tại dài dài.
Bạn Quile chỉ ra vấn đề này tồn tại đã quá lâu và đã trở thành thói quen khó chữa, được các nhóm lợi ích soạn thành "bài và ai không đi theo xu hướng này được coi như chậm hiểu hay không chịu hiểu”.
Theo bạn, ửng xử khéo léo, linh hoạt là một tố chất tốt, nhưng nó theo văn hóa nào thì mới là quan trọng. Văn hóa chất lượng, phục vụ, yêu nước trọng dân thì sự linh hoạt đó hết sức cao thượng, ngược lại linh hoạt để tìm kiếm địa vị quyền lực và lợi ích tài chính thì chắc chắn đó là giặc nội xâm.
Bạn Xuân Hà thì cho rằng, cá nhân cán bộ, nhân viên phải có quyền nịnh sếp, hơn nữa không nịnh sếp thì nịnh ai?
“Người nịnh sếp mà được thăng quan hay việc lớn dễ xuôi lọt trước tiên phải hiểu đó là người tài đã. Tất cả những người tài đâu có phải ai cũng được thăng tiến cả”, ý kiến của bạn Xuân Hà.
Bạn Mai có ý kiến là nịnh sếp không cần nhiều mà vợ sếp là chính.
Tuy nhiên, từ việc bản thân cũng là vợ sếp, bạn An Nhiên kể: “Khi ông xã lên sếp có người chào tôi từ sau lưng. Khi ông xã chuyển vị trí khác (vẫn là sếp) gặp thẳng mặt nhau chả thèm chào. Tôi cứ bấm bụng cười. Có gì đâu mà mọi người quan trọng cái chức vụ đến vậy. Và tôi cứ an nhiên mà sống cho đến giờ”.
Bạn Trần Văn Lý phân tích, vì cơ chế xin cho, cấp dưới muốn có quyền lợi thì phụ thuộc vào tình cảm của sếp nên sẽ nảy sinh ra nịnh bợ. Anh không nịnh thì sẽ có người khác nịnh, anh mất phần, mất ghế nên anh cũng nịnh cạnh tranh.
Nhiều kiểu xu nịnh nguy hiểm
Theo bạn Tvi Hailua, một người tốt, đạo đức, năng lực thực sự không bao giờ nịnh vì họ tin vào năng lực làm việc của mình. Còn những người bất tài, thủ đoạn, đạo đức giả thì mới nịnh vì họ biết chỉ có nịnh họ mới thăng tiến, mới giữ được vị trí.
Đồng ý với ý kiến này, bạn David Man cũng cho rằng, nịnh bợ là tệ nạn. Nhiều người nhanh lên chức, có chức thường thích nịnh là vì bản thân họ đã biết cái giá của tệ nạn này, nên nay có chức thì thích nịnh là đúng.
Bạn Nam Nguyen Hoai nêu quan điểm, nói về nịnh có nhiều điều. Thế nào là nịnh không phải ai cũng biết, vì nịnh biểu hiện muôn hình vạn trạng, không phải cứ lom khom cúi đầu trước mặt sếp, nói lời ngon ngọt là nịnh.
Bạn lấy dẫn chứng có trường hợp nịnh cấp trên rất khéo mà chả ai biết: đưa tiền mừng dịp lễ, tết, sinh nhật... của sếp (hoặc ai đó trong gia đình sếp) cho vợ sếp. Vợ sếp cầm rồi nói với sếp khi chuyện đã rồi.
“Nhiều cái tinh vi lắm, khó mà chối từ. Nếu chối từ được thì đã chẳng có câu nếu không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”, bạn Nam Nguyen Hoai nhấn mạnh.
Bạn Bách Khoa cũng cho hay, bây giờ có nhiều kiểu xu nịnh nguy hiểm hơn xưa. Nếu ngày xưa là vuốt ve, khen cái sếp không có thì ngày nay là a dua với sếp để làm sai, cấp khống chứng chỉ, moi tiền nhà nước, tham nhũng…
Để xoá bỏ tình trạng nịnh bợ, theo bạn Quang, cần một xã hội pháp trị, luật pháp nghiêm minh đặt lên trên hết, bất kỳ ai, cương vị gì cũng phải được xét xử công minh và nghiêm trị.
Bạn Nguyễn Phúc Hội nêu, cấp trên không thích nịnh, cấp dưới không biết nịnh khi cả 2 đều có đủ khí chất của “cần kiệm liêm chính, chí công vô tư". Không để cảm tình, cảm tính riêng tư xen vào làm hư việc chung là yêu cầu trước nhất đủ bảo đảm thành công.
“Cần có cơ chế công khai minh bạch, sẽ không có ai phải nịnh ai”, ý kiến của bạn Thai Dương.
Bạn Tran Hung cũng cho rằng, cần có cơ chế minh bạch, công bằng, kiểm soát tốt để những hành vi “nịnh” ấy ít có cơ hội dẫn tới các quyết định sai. Còn trông chờ vào đạo đức của cá nhân, để cho tất cả sếp không ưa nịnh nữa thì... khó.
Hương Quỳnh
TIN BÀI LIÊN QUAN:

TÔI MUỐN BIẾT, XIN LỖI XONG THÌ BỘ TRƯỞNG SẼ LÀM GÌ ?

XUÂN DƯƠNG/ GDVN 10-1-2019

Cuối cùng thì Bộ trưởng Trần Tuấn Anh cũng đã trả lời dư luận vụ xe biển xanh của Bộ Công Thương vào chân cầu thang máy bay đón người không thuộc diện được quyền ưu tiên.
Thông tin từ Bộ Công Thương (MOIT) cho hay: “Với tư cách là người đứng đầu Bộ Công Thương, đồng thời là người trong gia đình có liên quan đến chuyến bay VN262 tối ngày 4/1/2019, Bộ trưởng Trần Tuấn Anh gửi thư xin lỗi đến nhân dân, các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước và các đồng nghiệp trong ngành Công Thương”. [1] 
Cuối bức thư ông Trần Tuấn Anh viết:
Tôi đã báo cáo với các cấp lãnh đạo cấp trên. Đồng thời, tôi sẽ rà soát kiểm tra lại toàn bộ vụ việc để bảo đảm không xảy ra sự việc tương tự trong tương lai”.
Đọc toàn văn bức thư của Bộ trưởng Trần Tuấn Anh, dư luận đã được giải tỏa câu hỏi: “Xe của Bộ Công Thương lên sân bay Nội Bài đón ai?” bởi trong thư ông Trần Tuấn Anh thừa nhận:
“Văn phòng Bộ Công Thương dùng xe của Bộ vào đón người trong gia đình tôi ở khu vực sân bay Nội Bài ngày 04/01… Tôi coi đây là một bài học sâu sắc cho cá nhân, gia đình và Bộ Công Thương”.

Thư xin lỗi của Bộ trưởng Bộ Công Thương Trần Tuấn Anh. Nguồn: MOIT
Việc Bộ trưởng Trần Tuấn Anh nhận lỗi và gửi lời xin lỗi chính thức đến “Nhân dân, đến các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước và các đồng nghiệp trong ngành Công Thương” là điều nên được ghi nhận bởi không thiếu trường hợp cán bộ cao cấp diện trung ương quản lý (điển hình là trong những vụ đại án án xét xử gần đây) chỉ đến khi bị bắt, bị đưa ra tòa mới cất lời xin lỗi Nhân dân và lãnh đạo Đảng - Nhà nước.
Nhận lỗi và xin lỗi thể hiện trách nhiệm và cũng là ứng xử có văn hóa của người lãnh đạo, tuy nhiên hành động cụ thể sau khi nhận lỗi và xin lỗi mới là điều đáng bàn.
Trước khi ông Trần Tuấn Anh gửi thư xin lỗi, ngày 6/1/2019 báo Laodong.vn đăng bài: “Khắc phục bệnh dối trá, đạo đức giả, nói không đi đôi với làm”. Bài báo có đoạn:
Cụ thể, khắc phục bệnh dối trá, đạo đức giả, nói không đi đôi với làm. Từ các cấp lãnh đạo, quan chức phải làm gương về đạo đức, tư cách, phẩm chất đến các tầng lớp xã hội phải khắc phục bệnh thành tích, giả dối, sống hai mặt, củng cố niềm tin vào những mặt tốt đẹp của chế độ xã hội chủ nghĩa; mọi người đều phải sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật. Đẩy mạnh công tác thanh tra, kiểm tra, xử lý nghiêm các sai phạm”. [Một trong những biểu hiện của thói “dối trá, đạo đức giả, nói không đi đôi với làm” là thói xu nịnh lãnh đạo, đặc biệt là “nịnh” vợ lãnh đạo.Không khó để tìm dẫn chứng về “bệnh dối trá, đạo đức giả, nói không đi đôi với làm”.
Dư luận truyền khẩu câu chuyện vui sau:
Một cán bộ tổ chức đến nhà riêng lãnh đạo báo cáo về nhân sự chuẩn bị đưa ra lấy ý kiến tập thể. Sau một hồi nghe và hoàn toàn đồng ý với đề xuất, tiễn chân cấp dưới ra cửa, lãnh đạo ghé tai hỏi nhỏ: “Thế đã hỏi ý kiến chị chưa?” ”.
Sau bức thư nhận lỗi của ông Bộ trưởng, câu chuyện lẽ ra có thể kết thúc nếu Bộ trưởng Trần Tuấn Anh kiểm tra cẩn thận “lỗi văn bản” trước khi công bố.
Xin điểm qua mấy “lỗi văn bản” sau:
Thứ nhất, nếu ông Trần Tuấn Anh coi đây là “bài học sâu sắc cho cá nhân, gia đình” ông Bộ trưởng thì không có vấn đề gì, còn nếu coi là “bài học sâu sắc cho Bộ Công Thương” thì có lẽ chưa hoàn toàn hợp lý và hình như cần phải bàn thêm một chút.
Bộ Công Thương có hàng vạn cán bộ, công nhân viên làm việc khắp mọi miền tổ quốc, ngay tại cơ quan bộ không phải mọi bộ phận đều liên quan đến việc gửi công văn và điều xe biển xanh lên sân bay đón người nhà Bộ trưởng.
Do vậy chỉ nên xem là “bài học sâu sắc” cho vài người thuộc Văn phòng bộ và gia đình Bộ trưởng chứ không thể kéo cả “Bộ Công Thương” cùng chịu lỗi.
Thứ hai, việc Phó Văn phòng Đỗ Văn Côi ký công văn gửi cơ quan hữu quan, phía trên công văn ghi: “V/v đón tiễn Bộ trưởng Bộ Công Thương Trần Tuấn Anh” cho thấy đây không đơn giản là chuyện “nịnh sếp” mà dư luận mấy hôm nay râm ran.
Theo thông tin trên Cổng Thông tin điện tử Bộ Công Thương, Văn phòng bộ có chức năng, nhiệm vụ sau:
“Văn phòng Bộ là Cơ quan giúp việc trực tiếp Lãnh đạo Bộ, có chức năng tổng hợp, điều phối hoạt động của các cơ quan, đơn vị thuộc Bộ theo chương trình, kế hoạch làm việc của Lãnh đạo Bộ; tham mưu cho Lãnh đạo Bộ về công tác tổng hợp, cải cách hành chính, bảo vệ bí mật nhà nước, báo chí tuyên truyền; văn thư, lưu trữ; thực hiện các công tác hành chính, lễ tân, quản trị, kế toán – tài chính, an ninh bảo vệ của cơ quan Bộ, quản lý cơ sở vật chất và các phương tiện làm việc; nghiên cứu, triển khai ứng dụng công nghệ phục vụ hoạt động của Cơ quan Bộ”. [3]
Lãnh đạo Văn phòng bộ là người trực tiếp giúp việc Bộ trưởng, Văn phòng Bộ chịu trách nhiệm “điều phối hoạt động của các cơ quan, đơn vị thuộc Bộ theo chương trình, kế hoạch làm việc của Lãnh đạo Bộ…”.
Với quy định nêu trên, ông Đỗ Văn Côi không thể không biết “kế hoạch làm việc của Lãnh đạo Bộ”cụ thể là Bộ trưởng Trần Tuấn Anh trong những ngày đầu tháng 1/2019 làm gì, tại địa điểm/địa phương nào.
Công văn ông Đỗ Văn Côi ký cho thấy ông Côi đã lợi dụng danh nghĩa cơ quan nhà nước là Bộ Công Thương lừa dối các cơ quan nhà nước khác gồm Cảng vụ Miền Bắc, Công an, Hải quan,… khi khẳng định xe của Bộ lên sân bay đón Bộ trưởng từ miền Nam ra.
Theo quy định tại điều 3 Quy định 89-QĐ/TW của Bộ Chính trị “Về khung tiêu chuẩn chức danh, định hướng khung tiêu chí đánh giá cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp” do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ký ngày 4/8/2017 thì tiêu chuẩn bắt buộc các cấp lãnh đạo:
Có trình độ chuyên môn, lý luận chính trị, quản lý nhà nước đáp ứng yêu cầu, nhiệm vụ được giao và theo quy định của Đảng, Nhà nước; trình độ tin học, ngoại ngữ cần thiết và phù hợp”.
Với chức vụ Phó Văn phòng Bộ, ông Côi vừa phải có trình độ chuyên viên, cũng không thể không có bằng cấp về quản lý hành chính nhà nước và lý luận chính trị.
Một vị trí như vậy, với những bằng cấp chắc chắn phải có theo quy định, tại sao vị Phó Văn phòng Bộ Công Thương lại cố tình trực tiếp lừa dối cơ quan nhà nước, qua đó gián tiếp lừa dối dư luận và nhân dân?
Liệu có chuyện ông Côi nhận chỉ đạo phải đánh công văn hay ông “hoan hỉ tự nguyện” tìm hiểu tin tức về chuyến bay của người nhà Bộ trưởng từ Thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội rồi tự mình ngồi gõ văn bản?
Cũng trong thư xin lỗi của ông Trần Tuấn Anh, lý do mà ông chậm trễ trả lời công luận là do: “Phải nằm điều trị tích cực tại khoa Tim mạch, Bệnh viện Bạch Mai theo yêu cầu của Ban Bảo vệ sức khỏe Trung ương”.
Được biết, Quốc hội đã thông qua Luật Bảo vệ bí mật Nhà nước. Theo luật, thông tin thuộc phạm vi bí mật nhà nước là những thông tin quan trọng, chưa được công khai, nếu bị lộ, bị mất có thể gây nguy hại đến lợi ích quốc gia, dân tộc.
Luật này quy định, thông tin về bảo vệ sức khỏe lãnh đạo cao cấp của Đảng, Nhà nước thuộc diện mật.
Vậy thông tin sức khỏe lãnh đạo cao cấp của Đảng, Nhà nước như ủy viên Trung ương, Bộ trưởng,… phải do Ban Bảo vệ sức khỏe Trung ương quản lý hay việc công bố thông tin sức khỏe cá nhân là quyền công dân, ai cũng được phép làm khi luật không cấm?
Thứ ba, sau vụ Phó chánh Văn phòng Bộ Công Thương Nguyễn Như Diễm ký công văn gửi Cảng vụ hàng không Miền Bắc và một số đơn vị liên quan đề nghị cấp thẻ an ninh cho ông Vũ Huy Hoàng được vào khu vực cách ly, đây là vụ thứ hai liên quan đến bộ phận này.
Chỉ trong nửa đầu nhiệm kỳ của Bộ trưởng Trấn Tuấn Anh, hai Phó Văn phòng Bộ mà ông bổ nhiệm đã có những việc làm sai phạm, ông Nguyễn Như Diễm đã không còn là Phó Văn phòng Bộ và Văn phòng Bộ này hiện chưa có Chánh văn phòng.
Vậy Bộ trưởng Trần Tuấn Anh sẽ điều hành Bộ Công Thương thế nào với bộ phận văn phòng mà lãnh đạo liên tiếp mắc sai phạm?
Dư luận mong rằng lời hứa “không để xảy ra sự việc tương tự trong tương lai” của ông Bộ trưởng sẽ được thực hiện nghiêm túc, trước hết tại chính Văn phòng Bộ.
Tài liệu tham khảo:
[1]http://www.moit.gov.vn/web/guest/tin-chi-tiet/-/chi-tiet/bo-truong-tran-tuan-anh-gui-thu-xin-loi-toi-toan-the-nhan-dan-13551-22.html
 [2] https://laodong.vn/thoi-su/khac-phuc-benh-doi-tra-dao-duc-gia-noi-khong-di-doi-voi-lam-650489.ldo?
[3]http://www.moit.gov.vn/co-cau-to-chuc?p_p_id=ECOITQLNhanSu_WAR_ECOITQLNhanSuportlet_INSTANCE_J27zzcekf5hy&p_p_lifecycle=0&p_p_state=normal&p_p_mode=view&p_p_col_id=column-1&p_p_col_count=1&_ECOITQLNhanSu_WAR_ECOITQLNhanSuportlet_INSTANCE_J27zzcekf5hy_mvcPath=%2Fhtml%2Fshow%2FviewDetailSiteMap.jsp&_ECOITQLNhanSu_WAR_ECOITQLNhanSuportlet_INSTANCE_J27zzcekf5hy_phongBanId=98
Xuân Dương
TIN BÀI LIÊN QUAN:
NGƯỜI NẮM QUYỀN LỰC THAM LAM, BẢO THỦ, HÁO DANH SẼ SINH RA THÓI XU NỊNH
 
NGUYỄN HUY VIỆN/ GDVN 14-1-2019
 
Hòa Thân (1750 - 1799), còn được gọi là Hòa Khôn là một trọng thần dưới triều vua Càn Long.
Ông được người đời biết đến là một đại tham quan nổi tiếng và một bậc thầy về xu nịnh trong lịch sử Trung Quốc.
Trong đời sống ngày nay, khi chứng kiến ai đó luồn cúi, nịnh bợ thì người đó thường bị gọi là "Hòa Thân".
Hầu hết mọi người đều coi thường, thậm chí rất ghét những kẻ nịnh bợ. Nhưng trong đời sống vẫn có nhiều người xu nịnh bởi vì cũng có nhiều người thích được nịnh bợ.
Vậy tại sao lại có nhiều người xu nịnh và có nhiều người thích nịnh?
Trước hết nói về người xu nịnh. Phải khẳng định những kẻ xu nịnh là những kẻ giả dối, cơ hội. Họ nịnh bợ là để vụ lợi từ những người mà họ phải nịnh, chẳng hạn như để tiến thân, chạy dự án, thắng thầu…
Những kẻ xu nịnh, không chỉ nịnh thủ trưởng của mình mà luôn biết nịnh cả vợ của thủ trưởng. Vì khi lấy lòng được vợ thủ trưởng thì sẽ có một đối tác, một đồng minh vô cùng trọng để “đánh gục” thủ trưởng. 


Loại trừ thói xu nịnh là góp phần làm lành mạnh văn hóa công quyền. ảnh: Báo Quân đội nhân dân.
Những kẻ xu nịnh không chỉ nịnh bằng đầu môi chót lưỡi, khom lưng quỳ gối mà bao giờ cũng kem theo nhiều vật chất có giá trị… để nịnh.
Khi được cấp trên sủng ái, kẻ xu nịnh tận dụng tối đa điều đó để vụ lợi cho cá nhân theo những mục tiêu đã định. Thậm chí, những kẻ này còn lái cấp trên thực hiện theo ý đồ của mình.
Những kẻ xu nịnh thường là “khẩu phật tâm xà”, cho nên khi được thượng cấp sủng ái, những kẻ này có thói quen ton hót nói xấu đồng liêu, nói xấu đồng nghiệp, nhất là với những người mà họ cho là cạnh tranh với mục tiêu của mình.
Bởi vậy, những kẻ xu nịnh cũng là những kẻ hay gây ra ngờ vực, thiếu tin tưởng lẫn nhau trong cơ quan, đơn vị, dẫn đến rối ren, mất đoàn kết.
Tại sao những kẻ xu nịnh vẫn tồn tại, không chỉ tồn tại mà nhiều kẻ còn chui sâu leo cao?
Sở dĩ những kẻ xu nịnh tồn tại là nhờ có những người lắng nghe chúng; là nhờ không ít quan chức thích được nịnh bằng lời nói, bằng hành hành động, bằng tiền tài, vật chất...
Denis Diderot (1713 - 1784), một nhà văn và là nhà triết học duy vật nổi tiếng người Pháp, có một đúc kết rất đúng:
“Chúng ta tham lam nuốt lấy lời nói dối tâng bốc, nhưng chúng ta chỉ nhấp miệng từng chút sự thật cay đắng”.
Thói xu nịnh là sản phẩm của tệ chuyên chế, mất dân chủ, không tôn trọng nhân quyền, độc quyền chân lý.
Tương truyền, có lần Càn Long hỏi Hòa Thân: "Khanh là trung thần hay gian thần".
Hòa Thân đáp: "Thần không phải trung thần, cũng không phải gian thần. Thần là nịnh thần".
Vua Càn Long hỏi tại sao?
Hòa Thân lại tiếp tục đáp: "Trung thần rồi cũng sẽ bị giết. Gian thần càng bị giết. Chỉ có nịnh thần là sống lâu nhất"! [1]
Dưới chế độ quân chủ, dù trước một minh quân hay một hôn quân thì từ thần dân đến các quan đại thần vẫn luôn miệng tung hô: “Hoàng thượng anh minh, hoàng thượng vạn tuế!”
Khi nhà vua phạm sai lầm, những ai cả gan dám phê phán, hầu hết bị quy phạm tội khi quân, nhẹ thì bị lột hết chức tước, nặng thì bị tù đày, thậm chí bị chém đầu.
Noi theo nhà vua, tầng tầng lớp quan chức cũng thực hiện lối ứng xử như vậy với thuộc cấp và thần dân. 
Đó là lý giải vì sao dưới chế độ chuyên quyền, độc đoán, mất dân chủ, thói xu nịnh, giả dối của con người trở nên phổ biến.
Hậu quả mà những kẻ xu nịnh và những người thích nịnh gây ra không hề nhỏ, trong nhiều trường hợp rất nặng nề.
Với những người bị kẻ xu nịnh “khuất phục”, không ít phải ngậm đắng nuốt cay, bởi đặc tính của kẻ xu nịnh là giả dối và hay phản bội. 
Mặt khác, những người xu nịnh rất giỏi tung hô, tán dương.
Điều đó làm cho chủ lao động, người lãnh đạo dễ thiên vị, thiếu khách quan, công bằng trong nhìn nhận đánh giá con người.
Vì vậy, không phát huy được nhiệt huyết những người trung thực, thẳng thắn; những người có năng lực giỏi.
Đối với quan chức thích nịnh dễ bị đánh trúng vào bản ngã, dễ tự mãn, hợm mình.
Từ đó không chịu lắng nghe, không chịu học hỏi, càng ngày càng trở nên độc đoán. Đây chính là lực cản của sự phát triển.
Đối với tập thể và cộng đồng, khi cán bộ chủ trì hay cán bộ nắm những cương vị trọng trách bị bọn xu nịnh “quy phục”, hoặc chính kẻ xu nịnh nắm quyền lực sẽ để lại những hậu quả nặng nề về kinh tế, chính trị, xã hội.
Qua thực tiễn cho thấy, thói xu nịnh chủ yếu hình thành và tồn tại ở bộ máy công quyền. Vì ở đó dễ nảy sinh chuyên quyền, độc đoán, hạch sách nhũng nhiễu, nhận hối lộ…
Đối với các doanh nghiệp tư nhân, người lãnh đạo luôn toàn tâm toàn ý vì sự phát triển của doanh nghiệp, điều họ quan tâm hàng đầu là hiệu quả công việc của thuộc cấp và người lao động. Bởi vậy, thói xu nịnh khó có đất sống.
Như vậy, những kẻ xu nịnh là loại người nguy hiểm. Từ xa xưa đã có câu ngạn ngữ: “Ai vạch cho tôi sai lầm, đó là thầy của tôi. Ai chỉ cho tôi những hành động sai trái, đó là bạn tôi. Còn ai phỉnh nịnh tôi, đó là kẻ thù của tôi.
Bởi vậy, cần phải loại bỏ thói xu nịnh và thói thích nịnh. Để làm được điều đó, trước hết phải thực hiện đầy đủ quyền dân chủ, đề cao vai trò phản biện, loại bỏ thói chuyên quyền độc đoán của quan chức, loại bỏ tình trạng mua quan bán chức, mua bán dự án, mua bán trong đấu thầu...
Vì đây là nguồn gốc sinh ra thói xu nịnh. 
Dù ở bất cứ cương vị nào, những người nắm quyền lực phải dám nhìn thẳng vào sự thật, biết lắng nghe lời nói thẳng, dù trái tai; trừ bỏ thói kiêu ngạo, độc quyền chân lý. Gương mẫu trong thượng tôn pháp luật, pháp trị. 
Khi cấp trên làm được điều đó, đương nhiên, họ sẽ lựa chọn cho mình những thuộc cấp biết trọng danh dự, tư cách, khí tiết; dám bảo vệ sự thật, bảo vệ chân lý và những giá trị đạo đức phổ quát.
Một xã hội văn minh tử tế, trong sạch sẽ không có chỗ cho thói xu nịnh và căn bệnh thích nịnh, không có chỗ cho những kẻ cơ hội.
Ngược lại, người nắm quyền lực tham lam, độc đoán, bảo thủ, háo danh thì tất yếu sẽ sinh ra thói xu nịnh. 
Tài liệu tham khảo:
[1].https://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%B2a_Th%C3%A2n
 
NGUYỄN HUY VIỆN
 
TIN VÀ BÀI LIÊN QUAN:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét