ĐIỂM BÁO MẠNG
- Quốc tế: Họp báo chính thức lần đầu, ông Biden nói sẽ thúc đẩy Trung Quốc chơi theo luật quốc tế (VNN 26/3/2021)-Trung Quốc "nín thở" khi WHO sắp công bố báo cáo nguồn gốc Covid-19 (BVN 26/3/2021)-Chính trị trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt đang thay đổi mạnh (TD 25/3/2021)-J.Nguyễn-Mỹ-EU ra tuyên bố chung về Nga và Trung Quốc (VNN 25/3/2021)-Myanmar bất ngờ thả hơn 600 người biểu tình, hoãn xét xử bà Suu Kyi (BVN 25/3/2021)-Đá Ba Đầu thuộc chủ quyền của nước nào? (TD 24/3/2021)-Trương Nhân Tuấn-Trung Quốc khai thác và gây ảnh hưởng lên các trường đại học của Mỹ như thế nào? (BVN 24/3/2021)-Trung Hiếu-Đối diện với bạo quyền, người Myanmar vẫn không dừng lại. Người Việt Nam có thể giúp bằng cách nào? (BVN 24/3/2021)-Trương Minh Vũ-Ông Nguyễn Phú Trọng thừa nhận Việt Nam đã không lên tiếng về các sự cố ở Biển Đông vì tế nhị (RFA 23-3-21)-Đài Loan tuyên bố rất cứng: Thích thì chiều, TQ đại lục muốn đánh bao lâu cũng chiều! (BVN 23/3/2021)-An An-Thực tập đánh chiếm đảo - thông điệp gửi Trung Quốc (BVN 23/3/2021)-Trân Văn-Kết thúc so găng: Mỹ "lùi 1 bước tiến 3 bước", mài sẵn gươm chờ ngày cho TQ "nếm đòn đau"? (BVN 23/3/2021)-Bẫy thông tin Biển Đông của Trung Quốc (BVN 23/3/2021)-Nhật Đăng-Philippines: 220 tàu cá Trung Quốc xuất hiện tại Trường Sa (BVN 22/3/2021)-Căng thẳng Mỹ - Trung và gợi ý chính sách cho Việt Nam (BVN 22/3/2021)-Trần Thiên Hùng-Tư lệnh Mỹ quyết dập tắt tham vọng quân sự của Trung Quốc (BVN 22/3/2021)-Lá cờ vàng ở đâu trong các cuộc biểu tình chống phân biệt chủng (TD 22/3/2021)-J.Nguyễn-Việt Nam bàn giao dự án Nhà Quốc hội Lào: Cận cảnh công trình ra sao? (DT 21-3-21)- Sự ngụy biện của Dương Khiết Trì và “cánh hữu” Việt (TD 21/3/2021)-J.Nguyễn-Ba lợi thế giúp Tổng thống Biden vận hành Nhà Trắng (BVN 21/3/2021)-Duy Anh-Tương lai nào cho Miến Điện? (TD 20/3/2021)-Nguyễn Đan Quế-Video ông Biden liên tục vấp ngã trên bậc thang chuyên cơ (VNN 20/3/2021)-Biden 'thai nghén' chiến lược đối phó Trung Quốc (BVN 20/3/2021)-Vì sao Việt Nam xác định Việt Tân là tổ chức khủng bố, phản cách mạng? (QĐND 18-3-21)-Bài 2: Những chiêu trò mới của Việt Tân (QĐND 19-3-21)-VN và ba nước khác thành công trong việc không để LHQ chỉ trích nặng Myanmar? (BVN)-BBC-6 điều cần biết về giới quân đội Myanmar (BVN 19/3/2021)-Lee Nguyen-Những bại tướng Pháp - Mỹ nói gì về Đại tướng Võ Nguyên Giáp? (DV 18-3-21)-Đối thoại Bộ tứ đã vạch ra một đường phân thuỷ (Tầm Nhìn 18-3-21)-P/v Đinh Hoàng Thắng-Chuyên gia: Sự tiếp tục hiện diện của Mỹ ở châu Á có lợi cho Việt Nam (VOA 18-3-21)-Có phải xã hội Việt Nam đang chỉ tiền hơn là nhân quyền và dân chủ? (BBC 18-3-21)-Nạn buôn người của người Việt lại ầm ĩ trên truyền thông Đức (BBC 18-3-21)-Nga triệu hồi đại sứ sau khi ông Biden nói ông Putin 'phải trả giá' (VNN 18/3/2021)-Chợ Đồng Xuân Berlin là đầu mối liên lạc của bọn đưa người lậu (TD 22/3/2021)-Hiếu Bá Linh-
- Trong nước: Nâng cao chất lượng xét xử các vụ án hình sự, hạn chế oan sai (GD 25/3/2021)-Nguyễn Hòa Bình-Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao cũng mang não trạng ‘thế lực thù địch kích động’ (RFA 24-3-21)-Chánh án Nguyễn Hòa Bình: Nhiệm kỳ qua không có người nào bị kết án oan (VNN 25/3/2021)-Toàn văn Báo cáo công tác nhiệm kỳ 2016-2021 của Chính phủ (GD 25/3/2021)-Báo cáo tóm tắt tổng kết công tác nhiệm kỳ 2016-2021 của Chủ tịch nước (GD 24/3/2021)-Các nội dung chính của Kỳ họp thứ 11 Quốc hội khóa XIV (GD 24/3/2021)-Không “gãi ngứa” được Lê Thanh Hải, Nguyễn Phú Trọng đem Tất Thành Cang ra trút giận (Thời Báo 24-3-21)-Quốc hội đề nghị làm rõ thành quả, hạn chế trong quan hệ với nước láng giềng (TN 24-3-21)-Tổng Bí thư chia sẻ việc đồng thời làm Chủ tịch nước giữa nhiệm kỳ (DT 24-3-21)-Việt Nam nhiều tướng quân đội và công an nhất thế giới? (RFA 23-3-21)-Công khai tài sản, thu nhập 19 thành viên Ủy ban Kiểm tra Trung ương (LĐ 23-3-21)-Xây dựng Khu kinh tế - quốc phòng ở địa bàn chiến lược biên giới, biển, đảo (DT 23-3-21)-Tổng Bí thư: Thanh niên có mạnh thì dân tộc mới mạnh (ĐV 23-3-21)-Lần đầu tiên Quốc hội bầu đương kim Thủ tướng làm Chủ tịch nước (VNN 23/3/2021)-Ai sẽ kế nhiệm Bí thư Hà Nội Vương Đình Huệ? (RFA 22-3-21)-Chuyên gia Carl Thayer được lãnh đạo Việt Nam ghi công! (RFA 22-3-21)-Hiện tượng né tránh trong đấu tranh với vi phạm tại Ban Kinh tế Trung ương (DT 22-3-21)-Đề nghị khai trừ ra khỏi Đảng đối với ông Tất Thành Cang (GD 22/3/2021)-Chủ tịch nước thực hiện hiệu quả các nhiệm vụ trong nhiệm kỳ 2016-2021 (GD 22/3/2021)-9 cán bộ dùng bằng giả là hồi chuông cảnh tỉnh với công tác nhân sự địa phương (GD 22/3/2021)-Hãy để người dân Việt Nam tự "chấm điểm" cho cuộc sống của mình (CAND 22-3-21)- chấm cách nào? -Nguyễn Phú Trọng dùng kế “Đả Thảo Kinh Xà” nhắm vào Hoàng Trung Hải? (TB 19-3-21)-Hội nghị trực tuyến toàn quốc nghiên cứu, học tập Nghị quyết Đại hội XIII (GD 21/3/2021)-Việt Nam làm việc với các nước về chấp nhận 'hộ chiếu vaccine' (KTSG 20/3/2021)-Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp qua đời (1950 – 2021) (TD 20/3/2021)-Tuấn Khanh-Bổ sung một số vụ án vào diện Ban Chỉ đạo Trung ương chống tham nhũng theo dõi (GD 19/3/2021)-Tham nhũng, hối lộ có yếu tố nước ngoài: Một ẩn số lớn (RFA 18-3-21)-(BVN )-Bí thư Vương Đình Huệ: Cách mạng 4.0 mà con người 0.4 thì không làm được (TP 18-3-21)-TPHCM làm gì để trở thành thương hiệu hấp dẫn? (PN 19-3-21)-Ông Nguyễn Đức Chung bị khởi tố tội danh mới (VNN 18/3/2021)-Cha “thất sủng”, nhưng vì sao Phạm Bình Minh lại thăng tiến? (TB 16-3-21)-Thái tử đảng: So găng giữa Nguyễn Thanh Nghị và Trần Tuấn Anh (TB 15-3-21)-
- Kinh tế: Phòng, chống dịch bệnh nguy hiểm trên thủy sản (GD 26/3/2021)-Thủ tướng chỉ đạo ứng phó xâm nhập mặn, thiếu nước tại Đồng bằng Sông Cửu Long (GD 26/3/2021)-Quy tắc xuất xứ của RCEP 'thoáng' hơn cho doanh nghiệp xuất khẩu (KTSG 25/3/2021)-Vốn ngoại chảy vào ngành gỗ suy giảm do dịch (KTSG 25/3/2021)-Kênh đào Suez bị tắc nghẽn, chuỗi cung ứng toàn cầu thêm căng thẳng (KTSG 25/3/2021)-Phan Thiết sắp có siêu dự án nghỉ dưỡng, giải trí và trải nghiệm văn hóa hàng trăm héc-ta (KTSG 25/3/2021)-Vật liệu hàn từ Trung Quốc, Thái Lan và Malaysia bị điều tra chống bán phá giá (KTSG 25/3/2021)-Doanh nghiệp du lịch trang bị hệ thống phòng dịch để đón nhiều đoàn khách MICE (KTSG 25/3/2021)-Phản biện về vấn đề môi trường đối với dự án sản xuất gang thép 62.000 tỉ đồng (KTSG 25/3/2021)-Các dự án mở đường vào sân bay Tân Sơn Nhất vẫn tắc vì chưa bàn giao đất (KTSG 25/3/2021)-EVN có thể cắt giảm công suất điện gió ở mức cao do thừa điện (KTSG 25/3/2021)-Thật đau lòng…(TD 25/3/2021)-Những thách thức Việt Nam cần phải vượt qua khi triển khai 5G (KTSG 25/3/2021)-Cả nước có 207 thương nhân đủ điều kiện xuất khẩu gạo (KTSG 25/3/2021)-Ngành điện lực kiến nghị sửa quy chuẩn cột điện (KTSG 25/3/2021)-LUMIÈRE riverside hưởng lợi từ tuyến Metro số 1 (KTSG 25/3/2021)-Trung Quốc từng bước kiềm chế bong bóng bất động sản (KTSG 25/3/2021)-Lại sốt đất - tại sao, hệ lụy và phải làm gì (KTSG 25/3/2021)-Tỉnh với sốt đất! (KTSG 25/3/2021)-Cần có luật riêng về các tổ chức phi lợi nhuận? (KTSG 25/3/2021)-Dự án cao tốc Bắc Nam có nguy cơ chậm tiến độ vì thiếu đất (RFA 25-3-21)-Các ban tôn giáo trên cả nước tiêu tiền ngân sách vào việc gì? (Luật Khoa 24-3-21)-8 điểm sáng của kinh tế Việt Nam đầu năm 2021 (Leader 24-3-21)-Cấn Văn Lực-Phó Cục trưởng Cục BVTV Lê Văn Thiệt: Kế hoạch chi 30 tỉ diệt chuột của Cần Thơ là tổng hợp nhiều giải pháp (DV 24-3-21)-Chợ chuột đồng ở vùng biên 'bán bao nhiêu mua hết bấy nhiêu' (VNN 24-3-21)-Ông Nguyễn Thành Phong: TP.HCM sẽ có "Silicon Valley Việt Nam" (DV 24-3-21)-Ô nhiễm không khí tại Hà Nội cao nhất, TPHCM lo ngại nhất triều cường (SGGP 24-3-21)-Hà Tĩnh muốn giảm sự phụ thuộc vào Formosa (VnEx 24-3-21)-Doanh nghiệp mía đường Việt Nam đóng cửa hàng loạt, chờ 'hấp hối' (VNN 24-3-21)-Vì sao bến xe 4.000 tỷ lại vắng như chùa bà đanh? (TP 24-3-21)-Chụp ảnh căn cước công dân gắn chip có được trang điểm không? (SOHA 25-3-21)-
- Giáo dục: "Hãy cố gắng học giỏi để khởi nghiệp ngay trên chính quê hương mình" (GD 26/3/2021)-Bổ nhiệm, xếp hạng giáo viên theo thông tư mới có đang làm khó các địa phương? (GD 26/3/2021)-Bộ nên kiến nghị sửa đổi quy định đào tạo báo chí để có sự cạnh tranh lành mạnh (GD 26/3/2021)-Nhà xuất bản Giáo dục đang nợ người dùng sách giáo khoa 1 lời giải thích (GD 26/3/2021)-Cơ hội việc làm rộng mở cho cử nhân ngành Sư phạm Khoa học Tự nhiên (GD 26/3/2021)-Chỉ tiền phô tô phiếu bình chọn sách giáo khoa đã quá lãng phí (GD 26/3/2021)-Đề xuất giảm 5.000 đồng/nguyện vọng lệ phí đăng ký xét tuyển (GD 26/3/2021)-Cán bộ sử dụng bằng giả, có mắc tội sử dụng tài liệu giả của cơ quan, tổ chức? (GD 26/3/2021)-Sắp đến hạn Bộ Giáo dục báo cáo Thủ tướng chứng chỉ chức danh, thầy cô mong lắm (GD 26/3/2021)-Nữ sinh bị xâm hại, mang thai ngoài ý muốn vì đâu? (GD 26/3/2021)-Trường Kinh tế phát sóng chuỗi livestream “hiểu đúng nghề - chọn đúng ngành” (GD 26/3/2021)-
- Phản biện: 'Quốc hội 15 có tiếp tục làm vụ Hồ Duy Hải không?' (BVN 26/3/2021)-Lê Hiệp- Phan Châu Trinh - Nhà Cách mạng vĩ đại nhất của VN hiện đại (BVN 25/3/2021)-Lưu Trọng Văn-Điếu văn vĩnh biệt nhà văn Nguyễn Huy Thiệp (BVN 25/3/2021)-Từ vụ Giám Đốc Sở 31 tuổi: Trung ương đã sắm ‘gương’ từ lâu! (TD 24/3/2021)-Trân Văn-Năng lực lắng nghe (VnEx 25-3-21)-Lê Đăng Doanh-Khi văn kiện Đại hội nêu khái niệm ‘quản trị quốc gia’ (TVN 24/3/2021)-Hiền Anh-Khi văn kiện Đại hội nêu khái niệm ‘quản trị quốc gia’ (TVN 24/3/2021)-Hiền Anh-Lời nói đọi máu (TD 24/3/2021)-Đoàn Bảo Châu-Những ai dám “cả gan” in truyện ngắn “Tướng về hưu” của Nguyễn Huy Thiệp (TD 24/3/2021)-Trần Mạnh Hảo-Nguyễn Huy Thiệp và cảm nhận lịch sử (TD 24/3/2021)-J.Nguyễn-Nhìn lại vụ Tất Thành Cang: Lại… biểu diễn… nghiêm minh! (TD 23/3/2021)-Trân Văn-Để rồi xem (TD 24/3/2021)-Nguyễn Thông-Tham nhũng và đất đai: Tin ngắn để ngẫm về những nan đề (Blog VOA 23-3-21)-Trân Văn-Vào Quốc hội làm gì? (VnEx 23-3-21)-"Thịnh vượng là do 100 triệu người Việt, đừng ỷ lại vào nước ngoài" (DT 22-3-21)- pv Phạm Chi Lan-Cao tốc Bắc - Nam khan hiếm vật liệu "bài toán" nào để tháo gỡ? (DV 22-3-21)-Chuyển dịch của sông Tiền,sông Hậu và phòng chống sạt lở ĐBSCL (ĐV 23-3-21)-Nguyễn Ngọc Trân-Nhiệt điện, thủy điện hay điện mặt trời: Lựa chọn nào cho Việt Nam? (VNN 23-3-21)-Bài 1: Quy hoạch điện: Những biến số cần lời giải (TVN 22/3/2021)-Tư Giang, Thu Hằng-Bài 2: Nhiệt điện, thủy điện hay điện mặt trời: Lựa chọn nào cho Việt Nam? (TVN 23/3/2021)-Đào Nhật Đình-Nguyễn Huy Thiệp, bi kịch của một nhà văn nhược tiểu (TD 22/3/2021)-Nguyễn Hưng Quốc-Không tính chuyện xây nhà bán đất, lấy ‘thuận thiên’ quy hoạch sông Hồng (VNN 21/3/2021)-Trần Huy Ánh-Bàn về chức năng đại diện (BVN 21/3/2021)-Nguyễn Đình Cống-Lãi suất tiết kiệm biến động, những ngân hàng bất ngờ tăng cao (VNN 22/3/2021)-Ngân hàng kiếm ngàn tỉ từ hợp đồng bảo hiểm (KTSG 21/3/2021)-Ngân hàng thương mại chống ngân hàng nhà nước (BVN 19/3/2021)-Trần Nguyên Thao-Làm sao để VinFast, Trường Hải thành Huyndai và Hòa Phát, Hoa Sen thành Possco của VN ? (TD 19/3/2021)-Nguyễn Anh Tuấn-Đường sắt cao tốc, vì lợi ích kinh tế hay vì mưu đồ chính trị (TD 19/3/2021)-Đỗ Ngà-Cự ly lý tưởng, đường sắt và phi cảng (TD 18/3/2021)-Trân Văn-Niềm tin mù quáng vào những “ông thần, bà thánh”! (GD 18/3/2021)-Phát triển doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn: Cần cách tiếp cận thận trọng (KTSG 18/3/2021)-Phạm Hải Huấn-Những thắc mắc về đề án phát triển DNNN quy mô lớn (KTSG 18/3/2021)-Phan Minh Ngọc-Không phải cứ lớn và mạnh là thành đầu đàn (KTSG 18/3/2021)-Tấn Đức-Công nghiệp ô tô Việt Nam: Bài toán xăng hay điện (KTSG 18/3/2021)-Khương Quang Đồng-Vì sao dự Luật biểu tình cần được ‘tái khởi động’ vào cuối năm 2021? (BVN 16/3/2021)-Nguyễn Nam-
- Thư giãn: 234 lời khuyên thú vị về tình bạn (GD 22/3/2021)-Chàng trai 9X mang niềm tự hào Việt Nam đến châu Phi (VNN 22/3/2021)-hay!
Tin cho hay, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp qua đời ở Hà Nội, vào lúc 4g30 chiều ngày 20-3-2021. Việt Nam lại mất đi một cây bút tài năng và tính cách.
Nguyễn Huy Thiệp là một người đến với văn chương muộn, gần 40 tuổi, người đọc mới biết đến những truyện ngắn của ông, khởi đăng trên báo Văn nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam vào năm 1986.
Chỉ một vài năm sau đó, cả làng văn học trong lẫn ngoài nước xôn xao những cuộc tranh luận về tác phẩm của ông. Cái tên Nguyễn Huy Thiệp bừng dậy trong giới văn chương Việt Nam với những góc nhìn mới mẻ, táo bạo, nhất là trong giai đoạn kiểm duyệt còn vô cùng đen tối, so với hiện nay. Đặc biệt khi ông cho ra mắt truyện ngắn Không Có Vua vào năm 1987. Có người lớn tiếng gay gắt, thậm chí coi văn chương của ông có những khuynh hướng thấp hèn, phản động. Người khác lại ca ngợi ông và cho rằng ông có trách nhiệm cao cả với cuộc sống hiện nay…
Theo ghi chú của Wikipedia, Năm 1970, Nguyễn Huy Thiệp tốt nghiệp khoa sử Trường Đại học Sư phạm Hà Nội và ông bị đưa về làng dạy học tại Tây Bắc đến năm 1980, vì bố ông có làm việc với Pháp, cho nên lý lịch ông vì vậy bị xếp vào loại “không sạch”. Năm 1980, ông chuyển về làm việc tại Bộ Giáo dục và Đào tạo, sau đó, làm việc tại Công ty Kỹ thuật trắc địa bản đồ, Cục Bản đồ cho đến khi về hưu.
Trong cuộc gặp phỏng vấn với nhà báo Đức Katharina Borchardt vào năm 2015 (tờ Neue Zürcher Zeitung), ông có xác nhận về điều này, ông nói rằng “Tại các nước cộng sản người ta luôn nói là, mọi người đều bình đẳng như nhau, nhưng thực tế, gia đình cán bộ và viên chức nhà nước hưởng được nhiều ưu quyền đáng kể. Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo hơn. Ngoài ra, bố tôi có làm việc với Pháp. Gia đình tôi vì vậy bị xếp vào loại “không sạch”.
Cũng trong cuộc phỏng vấn này, nhân dịp Hà Nội tổ chức rầm rộ chiến thắng 30-4, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp nói thêm “Chiến tranh đã để lại nhiều tai hại. Tôi không thể nào nói hết ra đây được. Tôi không viết gì về các trận đánh vì tôi không là lính chiến. Ngoài ra tôi ghét chiến tranh. Nhưng mà tôi phải cẩn thận trong cách diễn tả của tôi. Có lần tôi nói với một nữ ký giả ở Thụy Điển là tôi ghê tởm chiến tranh. Ở nhà người ta đã kết án tôi, là tôi than phiền cuộc chiến tranh giải phóng của nhân dân Việt Nam. Lẽ dĩ nhiên tôi không ám chỉ như vậy! Nhưng đôi khi người ta muốn gán ghép cho tôi”.
Các tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp in dấu ấn khá đậm nét về nông thôn và những người lao động. Bởi cuộc sống thơ ấu của ông cùng gia đình phải di chuyển nhiều nơi, lao động cực nhọc để sinh tồn. Sở trường của ông là truyện ngắn, mảng đề tài đa dạng gồm lịch sử và văn học, hơi hướng huyền thoại và cổ tích, xã hội Việt Nam đương đại, xã hội làng quê và những người lao động.
Ngoài ra ông còn viết kịch, thơ (chưa xuất bản tập thơ nào, nhưng xuất hiện khá nhiều trong các truyện ngắn của ông) và tiểu luận phê bình đăng trên nhiều báo, tạp chí trong nước. Sách của ông cũng được dịch ra các thứ tiếng như ở Pháp, Ý, Hoa Kỳ và Thụy Điển. Năm 2008, ông nhận được giải thưởng văn học Nonino Risit D’Âur Prize 2008 từ Ý, tôn vinh những cây bút xuất sắc trên toàn thế giới.
Câu chuyện đi nhận giải của ông cũng là một điều thú vị: ông lặng lẽ đi, giấu kín chuyện mình cho đến khi bị phát hiện. Giải thích về điều này, Nguyễn Huy Thiệp nói “Tôi nhận giải thưởng này, người hiểu thì không sao, người không hiểu sẽ đàm tiếu này nọ. Phúc và họa vẫn đi liền với nhau là như vậy. Nên tôi không chia sẻ với người trong giới. Tôi hiểu chứ, hiểu sự đau khổ của con người khi chứng kiến thành công của người khác. Con gà còn tức nhau tiếng gáy nữa là… Lòng ghen tỵ vốn là tính người, chỉ có thể bớt đi chứ không chữa được. Con người ta còn sống là còn tham, sân, si…”
Có lẽ ông đã quá thấu hiểu con người Việt Nam, đặc biệt là với cái gọi là trí thức Việt Nam khi phải cùng sống trong cái lồng Xã hội Chủ Nghĩa.
Trả lời trên VNExpress, khi được hỏi là vì sao các giải thưởng văn chương nhà nước không ngó đến ông, dù ông đã vang danh ra thế giới, Nguyễn Huy Thiệp nói, và cười với cái kiểu rất quen thuộc của mình “Đến Chúa Jesus còn bị hắt hủi tại quê nhà cơ mà. Tôi thì ăn thua gì”, ông nói “Bây giờ nghĩ lại, vào những năm 1988-1992, việc người ta phản ứng dữ dội với sáng tác của tôi là chuyện bình thường. Cũng giống như ngày xưa, khi cả xã hội đang mặc đồ bộ đội, một cô gái đột nhiên xuất hiện với chiếc quần bò sẽ làm người khác ngứa mắt. Sau này rồi thì người ta sẽ quen dần đi. Nhưng điều tệ hại là trong cuộc tranh luận văn nghệ đó, có những ý kiến không thuần văn chương, của những người ngoài giới, thậm chí còn có những vu cáo phi văn học…”
Đã có những nhận định rằng, chỉ cần ra mắt sớm hơn 10 năm, Nguyễn Huy Thiệp có thể ngồi tù như số phận của Phan Đan, Hoàng Hưng… ở miền Bắc.
Những năm cuối đời, đặc biệt vào lúc 70 tuổi, ông mang nhiều bệnh và luôn đau yếu. Không chỉ đến khi ông ra đi, mà ngay lúc ông dừng viết, văn học Việt Nam sau thời kỳ thống nhất địa lý, cũng hiện ra một khoảng trống vô cùng.
NGUYỄN HUY THIỆP, BI KỊCH CỦA MỘT NHÀ VĂN NHƯỢC TIỂU
NGUYỄN HƯNG QUỐC/ TD 22-3-2021
Thứ Bảy, 16 tháng 2 năm 2008, Nguyễn Huy Thiệp gửi tôi email như sau:
“Anh Tuấn quý mến,
“Tôi là Nguyễn Huy Thiệp. Vẫn còn nhớ lần nào anh về, ta cùng đi chơi chùa Bút Tháp, đi Bát Tràng, thế mà thoắt đã gần chục năm trời. Tôi ở Hà Nội, thỉnh thoảng có đọc anh vì Nguyên Hưng đôi khi ghé qua chơi cho sách, thâm tâm cũng có nhiều điều tâm đắc quý trọng. Tết năm nay tôi đi châu Âu, qua Ý để nhận giải thưởng văn học Nonino, gặp gỡ được nhiều người trong giới xuất bản và viết lách mới mở mắt học được nhiều điều. Hoá ra trong 20 năm cầm bút viết văn, mình như gà mù chẳng biết gì đường đi lối lại, một phần vì dốt, vì nghèo, vì nhiều thứ nữa…. Tôi mất liên lạc với Greg Lockhart ở Đại học Canberra, 20 năm trời nay không biết gì về ông ấy, anh Tuấn có thể giúp tôi liên lạc lại với Greg Lockhart được không. Được như thế tôi cám ơn nhiều, tôi cần địa chỉ email và muốn trao đổi với ông ấy về việc dịch và xuất bản sách của tôi ở châu Âu và Hoa Kỳ, điều mà chẳng ai có thể làm được có lẽ chỉ ngoài ông ấy. Năm mới xin chúc anh mạnh khoẻ và mong có ngày gặp gỡ.”
“Thân mến”.
Nhận được email của Thiệp, tôi liên lạc ngay với Greg Lockhart, người đã dịch tuyển tập truyện ngắn của Thiệp, dưới nhan đề “The General Retires and Other Stories” xuất bản năm 1992. Greg có vẻ lạnh nhạt khi biết Thiệp muốn anh tiếp tục dịch các truyện khác. Anh kể tôi nghe, tuyển tập truyện ngắn anh dịch, tuy được Oxford University Press, một tên tuổi lớn, xuất bản, số sách bán được cũng rất ít. Hậu quả là tiền nhuận bút dành cho cả tác giả lẫn dịch giả đều rất thấp. Tôi không hỏi chi tiết là thấp bao nhiêu. Chỉ nghe Greg nhấn mạnh là “thấp”. Thấp đến độ, sau đó, đi Hà Nội, gặp Thiệp, anh cho Thiệp luôn cả số tiền trả cho dịch giả. Có vẻ như Thiệp không biết điều đó.
Thời ấy, người Việt còn biết rất ít thế giới bên ngoài. Nhà văn nào cũng tưởng sách dịch của mình sẽ bán được cả triệu bản và số tiền nhuận bút sẽ lên đến hàng triệu đô. Thiệp cũng thế. Khi nhận số tiền ít ỏi, anh ngỡ ngàng. Tệ hơn, theo Greg, dường như anh có ý nghĩ là bị Greg ăn chận. Quan hệ giữa hai người xấu hẳn. Lần sau, Greg đi Việt Nam, Thiệp không muốn gặp. Điều đó để lại trong Greg một nỗi cay đắng khó phai nhạt. Nói chuyện với tôi, Greg không nén được chua chát.
Nghe Greg kể, tôi biết không hy vọng gì là anh sẽ tiếp tục dịch Thiệp. Tôi bèn đề nghị với Thiệp liên lạc với Tôn-Thất Quỳnh Du, người dịch hai cuốn sách của Phạm Thị Hoài (Thiên sứ và Thực đơn chủ nhật), cả hai đều đoạt giải về dịch thuật tại Úc. Mấy ngày sau, tôi nhận được email trả lời của Thiệp:
“Anh Tuấn thân mến,
“Cám ơn anh về việc Quỳnh Du. Tôi đã gặp Quỳnh Du, tôi rất quý mến Du và cả hai đều có ấn tượng tốt về nhau. Tuy nhiên, giống như đối với anh, đã rất lâu tôi không có liên lạc gì bởi những điều rất lẩm cẩm và… khốn nạn nữa của… “lịch sử”! Tình hình dịch tôi ra tiếng Anh hiện nay quả là bi đát. Người Việt chúng ta luôn luôn bị đau khổ bởi rất nhiều điều tệ hại, bởi sự ngu dốt và những kỳ thị chính trị. Ngay đến cả những người giỏi nhất cũng luôn luôn sai lầm, ngộ nhận lung tung và thiếu một tinh thần bác ái thực sự với nhau. Ai ai cũng là người khác! Điều ấy làm phân liệt, làm mất đi sự cộng hưởng trong nhiều công việc của từng cá nhân chứ chưa nói gì đến công việc của cả cộng đồng (tôi thì tôi chả tin vào công việc của bất cứ sự nhân danh cộng đồng nào).
Tôi luôn luôn vấp phải sự đố kỵ đê hèn của nhiều đồng nghiệp trong và ngoài nước. Điều này ngay bản thân anh, tôi chắc anh cũng đã nhiều lần gặp phải và chẳng còn lạ gì. Tôi mới có thư cho Greg Lockhart nói về tình hình dịch sách của tôi. Thực ra trong thư tôi chỉ đề cập đến một vài khía cạnh nhỏ của việc dịch tôi. Tôi cần một người dịch giỏi. Tôi cần một người đại diện xuất bản. Nếu hai người đó là một thì hay. Đấy cũng là một người da trắng nữa (tôi đi ra ngoài và hiểu rằng vẫn có những luật bất thành văn trong nhiều trò chơi công việc).
Tôi cần có những trợ lý trong việc xuất bản, quảng bá tác phẩm và chinh phục các danh hiệu giải thưởng. Ở Ý, tôi gặp V.S. Naipaul, ông ấy bảo tôi rằng: “Thế giới đã an bài, sẽ không có chỗ cho những người không tham dự hoặc tự cho phép mình không muốn tham dự vào cái thế giới ấy…” Trên thực tế, ở tuổi tôi (giống như nhiều người Việt Nam khác) thường cũng chẳng thiết làm việc gì nữa. Chắc tôi cũng sẽ liên lạc với Du. Tôi đang có đề nghị Greg Lockhart cộng tác với tôi và tôi cũng đang chờ sự trả lời của ông ấy. Rất cám ơn anh Tuấn đã cho những gợi ý tốt với tôi.”
“Thân mến”.
Về chính trị, Việt Nam không còn là một quốc gia nhược tiểu. Tuy nhiên, về văn hoá, trong đó, có văn học, Việt Nam vẫn thuộc loại nhỏ và yếu; trên thế giới, ít ai biết và càng ít người quan tâm. Con đường đi ra với thế giới của những người cầm bút Việt Nam vẫn rất lận đận. Cho đến nay, hầu như chỉ có Bảo Ninh, với cuốn tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh”, chinh phục được nhiều độc giả. Còn lại, tất cả đều đứng bên lề của cuộc chơi quốc tế.
Tái bút: Cả hai email trên, Nguyễn Huy Thiệp đều viết không có dấu. Tôi phải đánh máy lại.
NGUYỄN HUY THIỆP VÀ CẢM NHẬN LỊCH SỬ
JACKHAMMER NGUYỄN/ TD 24-3-2021
Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Ảnh: T.L/ PNVN
Đối với tôi, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp để lại một cách tiếp cận lịch sử đa dạng, không những thoát ra khỏi kiểu sử học tuyên truyền của Đảng Cộng sản, mà còn đặt những nhân vật lịch sử vào một khung cảnh đời thường hơn, xóa đi cái lung linh đôi khi đến mức thần thánh của sử học Việt Nam nói chung.
Vâng, bạn đọc có thể nói: Ông ta là nhà văn, dính gì đến lịch sử. Tôi không nghĩ như thế.
Tôi đọc hầu hết các truyện ngắn của ông, từ những câu chuyện đường rừng vùng Tây Bắc, đến sự thật đằng sau hình ảnh oai hùng của vị đại tá về hưu, phủ nhận cái gọi là “đường ra trận mùa này đẹp lắm” (câu hát trong bài “Trường sơn Đông, Trường sơn Tây”, mà Đảng dùng để tuyên truyền tâm lý chiến), của âm nhạc cách mạng chính thống.
Nhưng đọng lại sâu sắc nhất trong tâm trí tôi là câu chuyện về vua Gia Long và thi hào Nguyễn Du trong Kiếm Sắc, Vàng Lửa.
Cho đến lúc Nguyễn Huy Thiệp bắt đầu xuất hiện trên văn đàn, vua Gia Long được các sử gia cách mạng mô tả là một nhân vật “cõng rắn cắn gà nhà”, bắt đầu một triều đại “phản động”. Vàng Lửa và Kiếm Sắc mô tả vị vua là một người đàn ông thông thái, hiểu được mình đang làm gì, hiểu cả những điều mình không thể làm được.
Trong các tác giả Việt Nam hiện đại, cho đến nay, tôi thấy có hai người dũng cảm nhìn lại để đặt những nhân vật lịch sử vào đúng vị trí của họ. Ông Nguyễn Huy Thiệp đã vượt qua cái lằn ranh địch-ta mà sử gia cộng sản vạch ra khi nói về thời kỳ nhiễu nhương của lịch sử Việt Nam, thời nội chiến Tây Sơn – Gia Long. Đối với sử gia cộng sản, Tây Sơn là phe ta, Gia Long là phe địch, Tây Sơn là tốt, là cách mạng, Gia Long là xấu, là phản động.
Người thứ hai là ông Nguyễn Gia Kiểng, qua tác phẩm “Tổ quốc ăn năn”, nhìn lại về sự bạo tàn của triều Tây Sơn, vốn không chỉ được các sử gia cộng sản đề cao, mà cả những sử gia dân tộc chủ nghĩa Việt Nam khác. Nhiều người rất thích chuyện Quang Trung Nguyễn Huệ đòi lại Lưỡng Quảng, rồi những chiến thắng quân sự thần tốc của ông, mà bỏ qua khía cạnh quản trị quốc gia kém, những chính sách thất nhân tâm,… dẫn đến sự diệt vong nhanh chóng của triều đại này.
Một hình ảnh nhân vật lịch sử khác, qua lăng kính của Nguyễn Huy Thiệp, trở nên một người bình thường, mà vẫn có cái phẩm chất lỗi lạc, đó là thi hào Nguyễn Du. Nguyễn Huy Thiệp mô tả Nguyễn Du như sau: “Khuôn mặt nhàu nát vì đau khổ”. Không có một học sinh trung học, sinh viên văn chương Việt Nam nào hình dung ra hình ảnh Nguyễn Du như vậy, cho tới Nguyễn Huy Thiệp.
Tính nhân bản của một nhà văn giúp ông vượt qua được chủ nghĩa dân tộc vị kỷ. Qua góc nhìn của Nguyễn Huy Thiệp, Nguyễn Du và Truyện Kiều như là kết quả của một sự hãm hiếp văn hóa của gã đại Hán trưởng giả, với cô thôn nữ Việt Nam quê mùa. Chẳng phải là Kim Vân Kiều xuất phát từ Thanh Tâm Tài Nhân, người Trung Quốc đấy sao?
Và một khung cảnh Trung Hoa bàng bạc cả một trời Kim Vân Kiều truyện, dù cho sau này người ta tha hồ bình luận Kiều là phụ nữ Việt Nam thế này hay thế kia. Người Pháp, người Anh, người Đức, người Mỹ,… chẳng bao giờ thấy xấu hổ khi ngôn ngữ của họ có quá nhiều từ ngữ gốc Latin cả.
Tôi đọc Nguyễn Huy Thiệp lần đầu tiên trên báo Văn Nghệ của nhà văn Nguyên Ngọc, đăng lại những truyện ngắn của ông. Đó là thời kỳ báo chí lẫn tiểu thuyết, truyện ngắn,… phát triển khá tự do, đi ra ngoài lối tuyên truyền của Đảng Cộng sản Việt Nam, cho đến lúc đó. Trải qua hơn ¼ thế kỷ, những nhà văn cùng thời với ông như Dương Thu Hương, Phạm Thị Hoài,… phải sống lưu vong, Nguyễn Huy Thiệp mất trên quê hương và được truyền thông cả hai lề “trái, phải” tưởng nhớ, âu cũng là một kết thúc có hậu.
Sau Nguyễn Huy Thiệp, giới sử gia Việt Nam bắt đầu khe khẽ bảo, hãy nhìn lại triều Nguyễn Gia Long. Nhà sử học Tạ Chí Đại Trường về Việt Nam sống những năm cuối đời. Ông Trường từng là sĩ quan trong quân đội Việt Nam Cộng hòa, ông chưa bao giờ viết sử dựa trên “quan điểm, lập trường” như các nhà sử học cách mạng cả. Nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng quyển sách “Lịch sử nội chiến Việt Nam từ 1771 Đến 1802” của Tạ Chí Đại Trường, dù đã được xuất bản trong nước, lại bị đổi tên thành “Nước Việt Nam thời Tây Sơn”. Người ta vẫn sợ hãi cái từ nội chiến và vẫn chưa thấy thảm sát Mậu thân, hay thảm trạng Thuyền nhân xuất hiện trong sách lịch sử tại Việt Nam.
Không rõ vì sao khi cái tin Nguyễn Huy Thiệp mất đến với tôi, trong óc tôi hiện ra khung cảnh một buổi chiều đông trong hiệu sách Gilbert trên một đại lộ ở trung tâm Paris, cách đây hơn 20 năm, tôi nhìn thấy quyển sách L’or et le feu (Vàng Lửa), tác giả Nguyễn Huy Thiệp.
NHỮNG AI DÁM 'CẢ GAN' IN TRUYỆN NGẮN 'TƯỚNG VỀ HƯU' CỦA NGUYỄN HUY THIỆP TRÊN BÁO VĂN NGHỆ ?
TRẦN MẠNH HẢO/ TD 24-3-2021
Nhà văn nữ Thiếu Mai
Trong hồi ký của nhà văn Nguyên Ngọc, khi nói về Nguyễn Huy Thiệp, ông Ngọc viết: “Tôi không phải là người có vinh dự được in truyện ngắn đầu tiên của Nguyễn Huy Thiệp trên báo “Văn Nghệ” – truyện “Tướng về hưu””.
Vậy ai, và những ai là người lôi Nguyễn Huy Thiệp từ bóng tối ra ánh sáng? Tìm hiểu từ nhiều nguồn, sau cùng tôi đã gọi điện thoại hỏi nhà văn Trần Huy Quang (tác giả “Linh Nghiệm”), người làm biên tập viên, phóng viên lâu năm vào hàng nhất báo Văn Nghệ.
Lúc đó, cuối năm 1985, đầu 1886, báo “Văn Nghệ” của Hội nhà văn Việt Nam hết tiền in báo, phải in gộp hai đến ba số vào một lần ra mắt, ế thiu ế thối, hầu như chẳng ma nào mua. Nhà văn Đào Vũ được điều về làm quyền Tổng biên tập, nhà thơ Hoàng Minh Châu làm Phó tổng biên tập. Ông Đào Vũ bực mình vì nhiều lẽ, lại chỉ được giữ “quyền tổng biên tập” nên đã xin đi công tác và đi thực tế ở Sài Gòn, trao quyền trực cho nhà thơ Hoàng Minh Châu.
Lúc đó thời của ông Nguyễn Văn Linh, tướng cấp tiến Trần Độ giữ chức trưởng ban tư tưởng trung ương, cố vấn cho tổng bí thư Linh ra nghị quyết năm: “Cởi trói cho văn văn nghệ sĩ”. Một loạt đại tá quân đội được tướng Trần Độ mang sang Hội nhà văn, nhằm thay thế dần thế hệ ông Nguyễn Đình Thi đã quá cũ kỹ.
Các đại tá ấy là: Nguyên Ngọc, Chính Hữu, Hữu Mai, Nguyễn Khải. Nguyên Ngọc được tướng Trần Độ bố trí làm bí thư đảng đoàn Hội nhà văn, sẽ thay thế Nguyễn Đình Thi làm tổng thứ ký. Nhưng Nguyễn Đình Thi không chịu nhường chức, quyết nắm ghế tới cùng.
Dưới “ánh sáng” nghị quyết 5 “cởi trói cho văn nghệ sĩ”, Nguyên Ngọc, nhà cách mạng văn nghệ báo cáo đề dẫn khá mới mẻ, thông thoáng, tạo tiền đề cho tự do sáng tác.
Nhà văn nữ Thiếu Mai, lúc đó là trưởng ban lý luận phê bình báo Văn Nghệ, bèn cởi trói cho cả chồng bản thảo bị loại cao như núi còn nằm trên bàn quyền tổng biên tập Đào Vũ. Và ơn trời, chị đã tìm ra bản thảo truyện ngắn “Tướng về hưu” của Nguyễn Huy Thiệp đánh máy trên giấy mỏng tang. Chị vừa đọc vừa kêu toáng lên hay quá hay quá. Rồi chị Thiếu Mai chuyền bản thảo truyện ngắn “Tướng về hưu” cho nhà văn Ngô Ngọc Bội (1929-2018) trưởng ban văn xuôi của báo, làm ông Bội sướng muốn chết, bèn chạy qua phòng của nhà thơ Võ Văn Trực trưởng ban thơ khoe.
Ông Trực người điềm tĩnh cũng kêu toáng lên hay quá, hay quá. Cả ba người giữ ba ban quan trọng nhất của tờ báo cùng nhất trí duyệt in trên báo ngay số tới. Nhưng phải thuyết phục được phó tổng biên tập Hoàng Minh Châu (1930-1989)…
Nhà thơ Hoàng Minh Châu là người học cao, có bằng cấp thời Tây, nho nhã, thùy mị hơi nữ tính, tính hơi bị ba phải, đọc xong bản thảo “Tướng về hưu” cũng rất thích nhưng do dự chưa dám ký cho in.
Ba nhà văn trưởng ba ban của báo phải tìm mọi cách, dùng cả nghị quyết 5 trả tự do cho văn nghệ sĩ của bộ chính trị ra thuyết phục ông Hoàng Minh Châu, lại cùng làm một biên bản lấy tính mạng chính trị mình ra chịu trách nhiệm cho “tướng về hưu”… Và trời Phật phù hộ, Hoàng Minh Châu ký duyệt in “Tướng về hưu”, đưa thiên tài Nguyễn Huy Thiệp từ bóng tối ra ánh sáng.
Nếu ông quyền tổng biên tập bảo hoàng hơn vua Đào Vũ không đi Sài Gòn, có thể nước ta, văn học ta đã không bao giờ có một nhà viết văn xuôi hay nhất nước như Nguyễn Huy Thiệp. Bốn người Hoàng Minh Châu, Thiếu Mai, Võ Văn Trực, Ngô Ngọc Bội đêm chờ báo ra hồi hộp lo âu không thể ngủ, chấp nhận mất chức hoặc được khen. Sáng ấy tờ báo gộp ba số có in truyện ngắn “Tướng về hưu” của nhà văn mới toanh Nguyễn Huy Thiệp chào thiên hạ. Hoàng Minh Châu nhận được điện thoại của Đào Vũ từ Sài Gòn: các ông giết tôi rồi, giời ơi, ăn cái gì mà to gan thế, sao dám in truyện ngắn phản động này, tôi đã loại nó ra rồi mà, các anh hãy ra lệnh thu hồi báo, tôi quyền tổng biên tập ra lệnh.
Nhưng ông Hoàng Minh Châu đã phóng lao thì phải theo lao, không ra lệnh thu hồi báo. Bốn nhà văn quyết định cho in truyện này ngồi dúm lại với nhau: làm sao bây giờ? Chợt Hoàng Minh Châu có điện thoại gọi từ ban tư tưởng trung ương. Chết bỏ mẹ, thiên đình nổi giận rồi sao? Giọng ông Trần Độ oang oang hồ hởi: Cám ơn các cậu, truyện này hay quá, thế mới là đổi mới, thế mới là tự do sáng tác. Cám ơn các cậu và tờ báo đã thực thi nghị quyết năm của đảng, chúc mừng…
Bốn nhà văn đỡ đẻ cho đứa con đầu của Nguyễn Huy Thiệp cùng nhảy cẫng lên ăn mừng. Ngay sau đó, ông Trần Độ điều ông Nguyên Ngọc về làm tổng biên tập báo Văn Nghệ. Được đà, ông Nguyên Ngọc in liền truyện ngắn “Muối của rừng” của Nguyễn Huy Thiệp và hàng chục kiệt tác khác của anh, cứu tờ báo thoát nạn ế ẩm, đắt như tôm tươi. Thiệp may mắn gặp thiên thời địa lợi nhân hòa. Với Nguyễn Huy Thiệp, công của ông Nguyên Ngọc rất lớn.
Vanvn- Vào lúc 10h30 sáng nay, ngày 24.3.2021, tức ngày 12 tháng 2 năm Tân Sửu, tại Nhà tang lễ Bộ Quốc Phòng, số 5 Trần Thánh Tông, Hà Nội đã diễn ra trang trọng nghi lễ tiễn đưa nhà văn Nguyễn Huy Thiệp về cõi vĩnh hằng do Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp gia đình tổ chức. Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều – Chủ tịch Hội, Trưởng ban lễ tang đã đọc điếu văn vĩnh biệt nhà văn Nguyễn Huy Thiệp trong niềm xúc động tiếc thương khôn nguôi về một tài năng kiệt xuất của nền văn học Việt Nam. Sau đây là toàn văn điếu văn.
Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp (1950-2021)
BAN CHẤP HÀNH HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM
*****
ĐIẾU VĂN ĐỌC TẠI TANG LỄ NHÀ VĂN NGUYỄN HUY THIỆP
Vào hồi 16h45 phút, ngày 20 tháng 3 năm 2021 (tức ngày 08 tháng 02 năm Tân Sửu), nhà văn Nguyễn Huy Thiệp đã trút hơi thở cuối cùng tại nhà riêng đi về cõi vĩnh hằng. Trên tất cả các báo chính thống và mạng xã hội ngập tràn thông tin về sự ra đi của ông cùng những đánh giá về vị trí của ông trên văn đàn nước Việt, ngập tràn lời chia buồn và tiếc thương. Chỉ điều ấy thôi đã nói lên ảnh hưởng lớn lao của ông trong đời sống văn học và đời sống xã hội nước nhà.
Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp sinh năm 1950 ở Thái Nguyên, quê gốc ở Hà Nội. Thuở nhỏ, ông cùng gia đình di tản qua nhiều vùng quê ở Thái Nguyên, Phú Thọ, Vĩnh Phúc. Ông tốt nghiệp khoa Lịch sử, Đại học Sư phạm Hà Nội rồi đi dạy học hơn 10 năm ở một vùng núi phía Bắc. Sau đó ông trở về Hà Nội và chính thức bước vào con đường của một nhà văn.
Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp đến với văn chương khá muộn. Nhưng khi “Những ngọn gió Hua Tát” và những truyện ngắn khác của ông xuất hiện thì cũng là lúc cơn bão mang tên Nguyễn Huy Thiệp trỗi dậy, thổi qua cánh rừng đời sống văn chương Việt và nó làm tất cả rung lên. Kể từ năm 1975 cho tới lúc này, chưa có nhà văn nào có khả năng làm thay đổi một cách sâu sắc thi pháp và tinh thần văn xuôi Việt Nam như ông. Và cho tới lúc này, ông vẫn là người trị vì ngai vàng trong thế giới truyện ngắn Việt Nam đương đại.
Chúng ta có thể nói: văn của ông là sự trần trụi đến nghiệt ngã, nhưng đó là sự trần trụi của một người dám nhìn thẳng sự thật và gọi đúng tên sự thật.
Chúng ta có thể nói: văn của ông là sự nổi giận tựa cơn hỏa hoạn, nhưng đó là sự nổi giận của lương tâm trước sự suy đồi và giả dối của con người.
Chúng ta có thể nói: văn của ông là sự đau đớn đến kinh hoàng, nhưng đó là sự đau đớn của tình yêu thương con người.
Những tác phẩm của ông mang vẻ đẹp của một lưỡi dao mổ: chói sáng, chính xác và đau đớn. Con dao ấy đã phẫu thuật những khối u ẩn giấu trong tâm hồn con người. Nó làm con người đau đớn đến mức tưởng không chịu nổi để rồi được bình phục và lớn lên.
Chỉ khi mang nỗi đau đớn tận cùng về con người, ông mới có thể viết những thiên truyện buốt lạnh đến rùng mình. Sự buốt lạnh đến rùng mình ấy chính là lời cảnh báo cao nhất về lương tri. Có lẽ lúc đó, đối với ông, nước mắt than khóc hay những lời an ủi hão huyền chỉ là sự phù phiếm đối với một nhà văn khi nghĩ về, và khi nói về đồng loại của mình.
Đọc những thiên truyện của ông, người đọc nhiều khi mang cảm giác kinh hãi, kinh hãi bởi họ nhận ra những vùng tăm tối đầy man dại còn đâu đó trong chính con người họ. Để từ đó, họ được thức tỉnh và biết hành động để phục sinh nhân tính của mình. Chính thế mà nhà văn Nguyễn Huy Thiệp nói : “Khó nhất không phải là tiền bạc, khó nhất không phải là tri thức, mà khó nhất là đạo đức, nhà văn chỉ là người đi tìm đạo cho dân chúng”.
Đấy là bản tuyên ngôn của ông về sứ mệnh người cầm bút. Và ông đã đi trên con đường ấy từ khi cầm bút cho tới khi giã từ cuộc sống thế gian mà không hề nao núng, không hề đổi thay cho dù trên con đường ấy quá nhiều chông gai, quá nhiều thách thức cùng biết bao mê dụ. Ông khắc nghiệt với con người bởi ông yêu con người. Ông chống lại sự đồi bại của con người để bảo vệ chính con người.
Nhưng trong các truyện ngắn của ông, có một dòng chảy lớn mang tinh thần thi ca với những vẻ đẹp huy hoàng trùm lên những số phận thấp hèn, bất trắc trong Những ngọn gió Hua Tát, Muối của rừng, Chảy đi sông ơi, Con gái thủy thần… Dòng chảy kỳ vĩ đó làm cho con người thấy ấm áp, thấy yêu thương và thấy được những giấc mơ làm người đẹp đẽ của mình trong mọi hoàn cảnh. Ông thực sự mang đến cho văn xuôi Việt Nam đương đại một giọng nói khác biệt và đặc biệt với ngôn ngữ tinh xảo, kỳ lạ, ám ảnh và đầy bí ẩn.
Trong cuộc sống đời thường, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp sống lặng lẽ và khiêm nhường. Ông im lặng trước mọi khen chê, mọi đố kị, mọi khiêu khích thậm chí cả những khiêu khích trong chính lúc này và cả những đe dọa. Ông thường ngồi chìm sâu giữa một đám đông, với dáng hình như cố thu nhỏ để khỏi ai nhìn thấy. Nhưng từ nơi chốn ấy, ông phóng chiếu một cái nhìn xuyên qua đời sống để thấu hiểu nó, giải phẫu nó, phán xử nó để cuối cùng được yêu thương nó.
Với những gì ông đã viết cho cuộc đời này, ông đã được nhận Huân chương Văn học Nghệ thuật Pháp (2007), Giải thưởng Premio Nonino (Italy, 2008). Nhưng giải thưởng lớn nhất cho những sáng tạo của ông chính là bạn đọc. Họ đã trao huân chương cho ông bằng chính trái tim mình.
Chúng ta nói về ông lúc này khi ông đã không còn ở chốn trần gian không phải để tôn vinh hay ngợi ca ông, bởi ở chốn vĩnh hằng kia không bao giờ xuất hiện khái niệm tôn vinh hay ngợi ca. Bởi chỉ những văn bản nghệ thuật mà ông làm ra mới có thể minh chứng ông, bảo vệ ông giữa muôn vàn náo loạn. Chúng ta nói về ông lúc này là để nói với chính chúng ta, về sự dấn thân, về lương tâm và lòng quả cảm của một người cầm bút.
Và lúc này chúng ta nghe, những ngọn gió ngân vang
Trên những ngọn núi, những cánh rừng Hua Tát
Cùng tiếng rì rầm mãnh liệt của những dòng sông
Chảy qua đêm tối về biển cả không gì ngăn được
Đâu đấy trên những cánh đồng nhớ thương hoàng hôn đau đớn
Một đám mây mang tên Nguyễn Huy Thiệp
Thả xuống những cơn mưa của tự do và lấp lánh
Trong dội vang tiếng sấm dọc chân trời
Lúc này trong những ngôi nhà nhỏ bé và mờ tối, những nhân vật của ông
Đang thắp những ngọn nến và cất lời cầu nguyện
Ông đã từng bước vào những ngôi nhà trong đêm đầy gió
Với đau khổ, yêu thương đến bầm nát tim mình
Hãy thanh thản ra đi, Nguyễn Huy Thiệp, hỡi chàng hiệp sỹ
Cùng thanh gươm ngôn từ hắt sáng ban mai
Những cánh đồng đang dâng hương như mùa xuân thứ nhất
Trên mỗi dấu chân chàng một ký tự sinh ra
Xin vĩnh biệt nhà văn Nguyễn Huy Thiệp!
(Viết xong lúc 6h43 phút sáng ngày 24.3.2021 tại 65 Nguyễn Du, Hà Nội)
Nguồn: vanvn.vn
Bác Nguyễn Huy Thiệp rời cõi trần thế xong rồi, cầu cho bác ấy thanh thản yên lành nơi hộ khẩu vĩnh hằng. Chả hay ho gì cái cõi tạm này, mà bác Thiệp là người từng trải đủ kiếp nạn. “Mùi tục lụy lưỡi tê tân khổ/Đường thế đồ gót rỗ kỳ khu” (Nguyễn Gia Thiều).
Định không viết gì liên quan tới bác Thiệp nữa, để bác yên, nhưng nghe dư luận khen rát quá bài điếu văn của chủ tịch Thiều, vậy xin thêm một đôi lời.
Phải công nhận, chủ tịch Thiều viết cái điếu văn đó hay, đúng như dư luận khen ngợi. Viết như rút ruột, như đã cảm nhận rằng đây là cơ hội nghìn vàng để nói ra điều này điều khác, nếu không tận dụng sẽ khó có dịp, thậm chí không bao giờ nữa. Ông Thiều đã nói ra được những điều mà nhiều người muốn nói, vì vậy hay và nhận được sự đồng cảm.
Tôi là kẻ ngoại đạo văn chương, nhưng mê văn ông Thiệp, cực kỳ kính trọng ông, và cũng thực lòng khen bài điếu văn của ông Thiều. Với người chết, nghĩa tử là nghĩa tận, cái quan định luận, ông Thiều đã làm được điều tử tế, đúng mực, chứ không xu thời, phũ phàng vô lương như cái điếu văn của “ai đó” hồi tang lễ tướng Trần Độ.
Điều hết sức may mắn cho hội nhà văn xứ này là ông Hữu Thỉnh đã thôi chức trùm hội, chứ nếu ông ấy còn tại vị, chuyên viết điếu văn, có tiếng là “người viết điếu văn số 1”, không biết ổng sẽ thể hiện gì nói gì đọc gì khi đứng trước linh cữu nhà văn oan khổ Nguyễn Huy Thiệp.
Suốt mấy chục năm ông Thỉnh cầm trịch hội, phụ tá cho ông là ông Thiều và một vài ông bà khác nữa, tài năng văn chương xuất chúng Nguyễn Huy Thiệp đã chịu bao nhiêu khổ ải, lận đận vất vả long đong, kiếm sống đủ mọi cách, đường đời khó khăn. Ông mở đường cho một thời đại văn chương, quậy nồi văn học đương đại sôi sùng sục, tạo biết bao tiếng tốt, danh vị thơm ngon cho nền văn học nước nhà, nhưng cuối cùng gần như bị chế độ, bị các nhà xuất bản mà ông Thiệp đã đem về cho biết bao nhiêu danh tiếng và tiền bạc, bị hội nhà văn… gần như ném vào sự thờ ơ, quên lãng.
Không mấy ai nhớ đến ông, ngoài công chúng, bạn đọc tử tế, những người luôn kính trọng, biết ơn Nguyễn Huy Thiệp. Nhưng đám công chúng tử tế ấy chỉ trả ơn bằng tinh thần, tình cảm, chứ không bằng tiền bạc vật chất, bởi đa phần nghèo như ông Thiệp.
Ông Thiệp công lao hãn mã như thế với văn chương nước nhà nhưng nhà nước, chính phủ, hội nhà văn, ông Thỉnh, ông Thiều, và các ông bà có trách nhiệm gần như chả hề có ý định hoặc đấu tranh để tôn vinh ông Thiệp. Không một bằng khen, huy chương, huân chương, lại càng không tí tẹo chút mẩu giải thưởng của quốc gia, nói chi tới giải thưởng nhà nước, giải thưởng Hồ Chí Minh. Khi ông đã hấp hối, gần lìa đời, thần chết đã líu ríu trò chuyện ngoài ngõ để rước ông đi, thì người ta mới sực nhớ sực nghĩ, cũng là một kiểu nghĩ bổ sung, thêm tên ông Thiệp vào danh sách đề cử giải thưởng nhà nước.
Theo tôi, nên dẹp, chả hay ho gì. Còn nếu cố muốn trao cho ông Thiệp giải thưởng, thì giải Hồ Chí Minh cũng chưa xứng với ông. Khi ông Thiệp bệnh tật, vợ chết, khó khăn, thiếu thốn, vào bệnh viện như đi chợ, hình như chưa một ông bà lớn nào, trong đó có những người từng đọc truyện Nguyễn Huy Thiệp, từng khen nức nở thế này thế khác, tới thăm ông, động viên ông, giúp đỡ ông. Tất nhiên ông Thiệp và con cháu ông không đòi hỏi nhưng đạo lý trên đời đòi phải như thế.
Bài văn tế, còn gọi là điếu văn của ông Thiều, hay thì hay thực, nhưng chẳng qua cũng chỉ là kiểu chữa cháy khi lửa đã tàn. Tạo chút xúc động tí thôi, chứ rốt cục vẫn không qua được cái thói đời “Lúc sống thì chẳng cho ăn/Đến khi thác xuống làm văn tế ruồi”, hoặc “Sống thì chẳng thấy ăn nào/Chết thì cúng giỗ mâm cao cỗ đầy”.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét