Họ cho rằng, Đại hội XIII là thời cơ để đổi mới chính trị theo hình thức đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, xây dựng nhà nước dựa trên nền tảng “xã hội dân sự”. Thực chất, ẩn khuất đằng sau những góp ý này là ý đồ xóa bỏ, lật đổ vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Hình thức “gửi thư”, “trao đổi”, “góp ý cho Đại hội XII” như trên đã trở thành hoạt động mang tính “truyền thống” mỗi kỳ Đại hội Đảng. Nếu thiếu nhận thức chính trị, chỉ nhìn qua những bản góp ý, trao đổi được chuẩn bị khá dày dặn này (có bản dài đến 50 trang) sẽ khiến nhầm lẫn “sự góp ý tâm huyết”. Song kỳ thực, vấn đề đã trở nên cũ rích từ nhiều kỳ đại hội trước được diễn đạt lại với giọng điệu mới tinh vi, được che đậy bởi nghệ thuật sử dụng ngôn từ trau chuốt mà “hoa ngôn xảo ngữ”.
Họ trình bày nhiều vấn đề, nhất là những vụ việc gây rối mang màu sắc chính trị nơi này, nơi khác, một số người mệnh danh là “dân chủ” được thể bới lại và tung hô lên “vấn đề đa đảng” hòng đánh lừa hoặc lôi kéo những người nhẹ dạ, cả tin theo ý đồ chính trị của họ.
Điển hình trên các trang mạng, blog hải ngoại, mạng xã hội đăng tải bản “Góp ý cho Đại hội XIII”, tác giả sau trình bày những nội dung như “Đánh giá về tình hình mới”, quy kết Đảng “giác ngộ yếu kém yếu tố dân tộc, dân chủ đã tạo ra nỗi đau về hòa hợp dân tộc”, dẫn đến “Sự thất bại nghiêm trọng 43 năm xây dựng CNXH của Đảng Cộng sản Việt Nam trong phát huy sức mạnh quốc gia”… đã giả bộ “khẩn thiết kiến nghị” rằng: Chừng nào ở Việt Nam chỉ có độc tài, độc nhất một đảng lãnh đạo thì chừng đó không thể nói tới một nền dân chủ chân chính được; ở Việt Nam muốn phát triển, muốn có dân chủ thực sự thì phải hội nhập vào xu thế đa đảng, “xã hội dân sự” như nước ngoài.
Nhiều phần tử cơ hội chính trị “theo đóm ăn tàn”, “tát nước theo mưa” bôi nhọ Đảng, phủ nhận vị trí, vai trò cầm quyền qua cái gọi là “góp ý”, “trao đổi”. Hay trong “Trao đổi về Đại hội 13, Đảng Cộng sản Việt Nam”, có vị giáo sư già phản Đảng xuyên tạc “Chủ nghĩa Mác - Lênin như một cái mành che mắt, vì sự kiên trì Mác - Lênin như một cái chụp lên đầu, trong chế độ độc đảng toàn trị Việt Nam thì làm gì có dân chủ, do đó không cần đảng lãnh đạo”...
Các luận điệu dưới mác góp ý trên, kỳ thực là mưu toan xóa bỏ vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam được quy định trong Điều 4 – Hiến pháp 2013.
Vấn đề đảng chính trị và dân chủ được tiếp cận nghiên cứu dưới nhiều góc độ khác nhau. Với nghĩa chung nhất, phổ biến, dân chủ là quyền lực thuộc về nhân dân. Còn đảng là tổ chức chính trị mang bản chất giai cấp, là sự liên kết tự nguyện những người cùng chí hướng và cùng quyền lợi.
Nói cho cùng, bản chất của đảng chính trị chính là bản chất giai cấp. Trong xã hội có giai cấp, thậm chí nhiều giai cấp, sự xuất hiện của một đảng hay nhiều đảng chính trị cũng là lẽ bình thường. Dù dưới màu sắc chính trị hay xã hội, dân tộc hoặc tôn giáo, tên gọi có khác nhau, nhưng đảng thực chất là đảng chính trị, đảng nào cũng đều hướng tới việc cầm quyền, trong việc giành, giữ, thực thi quyền lực nhà nước.
Tùy thuộc vào hoàn cảnh lịch sử cụ thể, tương quan lực lượng giữa các giai cấp, các bộ phận trong một giai cấp, mỗi nước có thể có một đảng hoặc nhiều đảng. Trong thực tiễn, có thể là một đảng lãnh đạo, hoặc nhiều đảng tranh giành quyền lãnh đạo xã hội theo chế độ nghị trường. Không có một đảng lãnh đạo hoặc không lập được liên minh lãnh đạo giữa các đảng thì tất yếu đất nước sẽ rơi vào tình trạng vô chính phủ và hỗn loạn.      
Dân chủ, dưới sự lãnh đạo của đảng chính trị là dành cho số đông hoặc dành cho thiểu số. Lịch sử các hình thái dân chủ không nằm ngoài điều đó. Dưới chủ nghĩa tư bản, dân chủ nằm trong tay giai cấp tư sản, được tổ chức thành nhà nước tư sản và nhà nước đó bảo đảm quyền dân chủ cho một số ít người là giai cấp tư sản nhằm chống lại đông đảo những người lao động. Ở đó, dân chủ chân chính là thứ bị giai cấp tư sản lợi dụng, bị biến thành thứ dân chủ nửa vời, không triệt để ở mọi cấp độ và tính chất, chỉ trong tay bộ phận thiểu số là giai cấp tư sản chứ không phải quảng đại quần chúng nhân dân lao động.
Họ nói, dân chủ là phải đa đảng. Nhưng thực tế lại không như vậy. Chẳng hạn, ở một số nước tư bản như Hoa Kỳ - được mệnh danh là “thiên đường tự do”, trong suốt hàng trăm năm qua kể từ khi ra đời, trong bối cảnh nhiều đảng, nhưng thực chất chỉ có hai đảng lớn nhất của giai cấp tư sản thay nhau cầm quyền. Tuy là hai đảng nhưng khó ai có thể tìm thấy sự khác nhau về bản chất, về lập trường giai cấp và hệ tư tưởng giữa hai đảng đó, và nếu có khác nhau thì chỉ ở tên gọi và một số chính sách nhất định mà thôi.
Bên cạnh đó, Đảng Cộng sản với lịch sử hơn 100 năm, người đại diện và đấu tranh không mệt mỏi vì quyền lợi của hàng triệu công nhân và những lý tưởng cao đẹp, có thời kỳ bị loại ra ngoài vòng pháp luật, các đảng viên của đảng luôn bị đe dọa, bị khủng bố; luật pháp “khoanh tròn” hoạt động của Đảng Cộng sản trong không gian chính trị nhỏ bé và ngột ngạt nên chẳng có cơ may phát triển, còn nói gì đến cái gọi là dân chủ trong việc đấu tranh giành vị trí cầm quyền?
Trong XHCN, dân chủ là quyền làm chủ đất nước, xã hội và làm chủ bản thân mình một cách toàn vẹn. Nhà nước thuộc về nhân dân, do nhân dân bầu ra một cách dân chủ, công khai và vì lợi ích của nhân dân. Quyền lực của nhà nước thuộc về nhân dân lao động và được quyết định bởi chính nhân dân. Nói cách khác, Nhà nước pháp quyền XHCN là công cụ trong tay nhân dân, để nhân dân thực hiện quyền làm chủ một cách toàn diện và tự do, nhằm bảo vệ quyền làm chủ của chính mình và độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, tôn trọng độc lập, chủ quyền của dân tộc khác.
Bên cạnh đó thể chế chính trị, Nhà nước pháp quyền đó cũng chống lại tất cả những gì xâm phạm tới và làm tổn hại tới quyền dân chủ của nhân dân lao động. Do đó, dân chủ XHCN vừa là mục tiêu cao cả, vừa là động lực căn bản và mạnh mẽ của sự phát triển xã hội và tiến bộ toàn diện không ngừng của nhân dân, đất nước với phẩm giá con người được thừa nhận một cách đầy đủ, tôn trọng và bảo vệ.
Lấy hiện trạng ngày nay xã hội còn những tồn tại, những hạn chế, nhiều vấn đề mất dân chủ, điển hình là những vụ án mà cá nhân lãnh đạo vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc tập trung dân chủ để quy đó là lỗi cơ chế, là lỗi hệ thống? Đó là sự quy kết hoàn toàn sai lệch. Không có bất cứ xã hội nào tránh được những hạn chế khi thực hiện. Với Việt Nam, việc cải tạo xã hội cũ, xây dựng xã hội mới XHCN tất còn nhiều tồn tại chưa dễ gì gỡ bỏ, và việc xảy ra những vấn đề mất dân chủ là biểu hiện của tồn tại xã hội mà chúng ta đang đấu tranh, ngăn ngừa, đó không phải là bản chất của xã hội XHCN.
Như vậy, có thể thấy bằng giọng điệu tinh vi để vu khống chế độ do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo sẽ không có dân chủ, họ cổ súy tư tưởng bài xích Đảng, từ đó thúc đẩy đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, đòi thực hiện nhà nước “tam quyền phân lập”. Phương thức, thủ đoạn rất nguy hiểm mà phần tử cơ hội chính trị, phản động sử dụng trong các “kiến nghị”, “góp ý”, “trao đổi” là đề và gửi đến cơ quan cao nhất của Đảng, đến lãnh đạo Đảng, Nhà nước, sau đó phát tán trên các trang mạng hải ngoại, blog phản động, mạng xã hội. Người đọc cần phải tỉnh táo nhận diện, tránh bị cuốn vào trận địa xảo trá của họ, dẫn tới tư tưởng hoài nghi, hoang mang, dao động, suy giảm niềm tin với Đảng.
TS Lê Thế Cương (Học viện Chính trị CAND)

NTB, THD:  Bài này làm hỏng học vị Tiến sĩ !

LÃNH ĐẠO QUỐC GIA TUỔI CÀNG CAO CÀNG CHẮC !

TRẦN THÚC HOÀNG/ VHNA 2-9-2019

Tổng thống Hoa Kỳ D.Trump năm nay đã 75 tuổi. Nhưng khả năng làm việc của ông thật phi thường, cả thế giới ai cũng phải công nhận.
Thủ tướng Malaixia Mahathir Mohamad 
Thủ tướng Malaixia Mahathir Mohamad năm nay đã 94 tuổi vẫn được nhân dân tín nhiệm, vì những thành tựu đã cống hiến của ông để làm Thủ tướng tiếp tục. (Trước đó, ông đã giữ cương vị Thủ tướng thứ tư của Malaysia từ năm 1981 đến năm 2003. Trong thời gian cầm quyền, ông đã có công vạch ra quá trình hiện đại hóa nhanh chóng cho Malaysia và đề xướng "các giá trị châu Á").
Việt Nam chúng ta tại sao không(?!)
Lịch sử 74 năm qua của chúng ta đã chứng minh điều đó. Làm lãnh đạo quốc gia nếu nói dùng người tài và người trẻ - thì chủ tịch Hồ Chí Minh là người uyên bác và lão luyện nhất trong vấn đề này. 
Cách dùng người của chủ tịch Hồ Chí Minh là của bậc “đại Trí đại Nhân và đại Dũng”. Nên tất cả các cộng sự đều toàn tâm, toàn ý phụng sự sự nghiệp của Người. Họ thấy Người vì dân, vì nước mà phụng sự - không hề có một ai âm mưu làm phản(!)
Tiếp tục sự nghiệp của Người, cố Tổng bí thư Lê Duẩn và những cộng sự xuất sắc như Thủ tướng Phạm Văn Đồng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp và những tên tuổi nổi bật khác - đều được toàn dân, toàn quân yêu quý và kính trọng!
Vài ba chục năm qua “có ai đó” đề ra “câu chuyện quy hoạch” rồi dẫn tới nạn “mua quan bán chức” từ thấp đến cao... Để đến nông nỗi chúng ta bị mất cảnh giác nghiêm trọng (tác giả đã có rất nhiều bài viết về vấn đề này đăng trên các báo và đăng công khai trên mạng xã hội)(1).
Câu chuyện tưởng như đơn giản nhưng không cẩn thận dễ bị khuynh loát và mất nước như chơi. 
Vì sao vậy? 
Lĩnh vực tổ chức cán bộ suốt từ ngày lập nước đến nay chúng ta rất coi trọng. Thế nhưng, kể từ ngày có cụm từ “quy hoạch” rồi thì lại nảy nòi ra câu chuyện chạy quy hoạch, chạy chức chạy quyền - thử hỏi tình báo nước ngoài có dễ làm những chuyện này không?
Câu trả lời là “không chỉ là dễ nữa - mà đây còn là cơ hội để họ mua hết tất cả những vị trí nào họ cần - để họ dễ bề điều khiển”(!)
Đó là một thực tế mà muốn độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ - chúng ta phải đối diện với vấn đề “làm công tác cán bộ”(!)
Người viết những dòng này đã có cơ hội nói chuyện khá lâu với 1 đồng đội cũ ở Trường sĩ quan Chính trị sau đó về làm công tác Tổ chức Chính quyền - thời Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đang làm Bí thư Thành ủy Hà Nội. Là một người rất khí khái và rất nho nhã, anh ấy bảo rằng:
“Những năm qua, tôi đã bất lực vì những chuyện nhiễu nhương trong bộ máy nhà nước, và xin chuyển ra bên ngoài - về làm cho một trường đại học tư thục. Mặc dù vậy, với tư cách là đảng viên tôi tin tưởng sâu sắc rằng nếu cụ Nguyễn Phú Trọng cầm lái thì tôi yên tâm hoàn toàn bởi cái “Cần kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư” của vị cựu thủ trưởng của tôi”.
Do vậy, nếu Malaixia tiếp tục tín nhiệm vị cựu Thủ tướng đã 94 tuổi tiếp tục là người đứng đầu Chính phủ của mình - thì Việt Nam chúng ta, Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng là người đứng đầu đất nước suốt đời - tại sao không(?!)
Người đứng đầu của đất nước phải lo gìn giữ “giang sơn gấm vóc” cho muôn đời con cháu mai sau. Đây là một gánh nặng trên vai - phải là người hội đủ “Nhân, Trí, Dũng, Liêm” thì sẽ sớm đưa đất nước bước vào một kỷ nguyên mới “sánh vai với các cường quốc năm châu” như chủ tịch Hồ Chí Minh hằng mong muốn.
Người đó chính là Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng.
Nói một cách đơn giản đó là: chỉ những người loại bỏ được “tham sân si” và thực hiện “cần kiệm liêm chính chí công vô tư” như “cụ Tổng” đã làm mấy năm nay mới có thể đảm đương được./.

NTB-Bài này không đạt về phương pháp luận: lấy trường hợp cá biệt để suy ra cái chung, bất chấp quy luật 'tạo hoá', bất chấp hoàn cảnh chi phối, bất chấp thực tế, nhập nhằng điều kiện 'cần' và 'đủ'

CHÍNH TRƯỜNG VN NÓNG BỎNG 'ĐẠI HỘI TRUNG ƯƠNG 11'

PHẠM CHÍ DŨNG/ Bog VOA 7-9-2019

Chẳng phải ngẫu nhiên mà vào thời gian này bỗng dưng rộ lên dư luận trên mạng xã hội về chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị đến nửa tỷ đồng của nhân vật quyền lực thấp nhất trong ‘tam trụ’ đảng CSVN - Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, còn cách đây không lâu quan chức này đã bị dư luận ‘tính sổ’ có đến ít nhất 300 bộ áo dài với giá trị ít nhất 30 tỷ đồng…
Quan chức nào dính ‘chưởng’?
Cũng không thể ngẫu nhiên khi vào thời gian này, một trong những ứng cử viên của cái ghế tổng bí thư, hoặc ghế đúp tổng bí thư kiêm chủ tịch nước, là Thủ tướng ‘Cờ Lờ Mờ Vờ’ Nguyễn Xuân Phúc bị dư luận mổ xẻ về căn bệnh ‘giả số liệu’ của ông ta - liên quan đến những thành tích tăng trưởng GDP rất ấn tượng, luôn trên 7% bất chấp nền kinh tế Việt Nam đã sa chân vào tình trạng suy thoái trong 11 năm lên tiếp kể từ năm 2008, nhưng lại chẳng trưng ra được cơ sở thuyết phục nào cho cách tính ấn tượng đó. Hầu như đồng thời nổ ra vụ cái chết của một cháu bé tại trường mẫu giáo quốc tế Gateway - nơi được cho là có cổ phần chi phối của cô con gái của Thủ tướng Phúc…
Hoặc lần đầu tiên Thường trực Ban bí thư Trần Quốc Vượng - dù không nằm trong ‘tam trụ’ nhưng về thực chất lại là nhân vật quyền lực số 2 trong đảng cầm quyền, đã công khai ra đòn “Đi cơ sở mà tổ chức đoàn xe dài dằng dặc là rất phản cảm”. Cách nói vừa trống không vừa tràn ngập tính ẩn dụ này đã khiến dư luận liên tưởng ngay vụ đoàn xe sang ‘dài dằng dặc’ của tân thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc về Hội An - một thành phố miền Trung - để ‘vinh quy bái tổ’ vào năm 2016 và đã bị mạng xã hội lấy đó làm đề tài châm biếm thượng thặng cùng chỉ trích dữ dội.
Khoảng thời gian này cũng là lần đầu tiên ứng cứ viên số một và là ‘truyền nhân’ đầu bảng của Nguyễn Phú Trọng là Trần Quốc Vượng bị đơn thư tố cáo tung lên mạng xã hội. Đơn thư này không đề cập đến hiện tượng ‘Hai Đê’ (đất và đô) của quan chức thường trực ban bí thư, mà chỉ trích ông ta có thói ‘ẩn mặt’ - điều giống hệt Nguyễn Phú Trọng.
Trong khi đó, trên mạng xã hội đã xuất hiện loạt bài viết ‘Hướng đến đại hội 13’ của tác giả ký tên Hoàng Việt, với rất nhiều chi tiết ruột rà trong nội bộ đảng lẫn nội bộ ngành công an mà khiến người đọc phải hình dung ngay tác giả là người ‘tay trong’ thì mới có được những thông tin như thế. Những bài viết này chĩa mũi dùi vào một số quan chức bộ chính trị còn muốn đi tiếp và ‘vươn lên một tầm cao mới’ như Bộ trưởng công an Tô Lâm, Trưởng ban Tổ chức trung ương Phạm Minh Chính, Bí thư Hà Nội Hoàng Trung Hải, Trưởng ban Kinh tế trung ương Nguyễn Văn Bình và những quan chức cấp ‘trung ủy’ như Trần Cẩm Tú - Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương, Nguyễn Hòa Bình - Chánh án Tòa án tối cao…
Tựu trung các yếu tố đấu đá trên là rất gần với không khí ‘toàn đảng, toàn quân lập thành tích chào mừng đại hội 13’.
Nhưng ngay trước mắt là một ‘đại hội’ rất quan trọng: Hội nghị trung ương 11 sẽ diễn ra vào cuối năm 2019.
Thế trận nào trước đại hội 13?
Nếu Hội nghị trung ương 10 vào tháng 5 năm 2019 chủ yếu ‘sắp ghế’ cho 200 ủy viên trung ương, thì Hội nghị trung ương 11 thậm chí còn có tầm đại hội đảng với nhiệm vụ chốt danh sách sơ bộ các gương mặt ủy viên bộ chính trị cho khóa 13. Nếu Hội nghị trung ương 10 chỉ là cuộc đấu giữa những ‘cá bé’, thì Hội nghị trung ương 11 mới thật sự là cuộc sát phạt của ‘cá mập’ với nhau.
Vào cuối năm 2018, Hội nghị trung ương 9 đã lấy phiếu thăm dò tín nhiệm của các ủy viên trung ương đối với Bộ Chính trị. Tuy nhiên điều lạ lùng là mặc dù mục tiêu lấy phiếu thăm dò tín nhiệm được đảng cầm quyền cho báo chí công bố từ khá sớm, nhưng sau khi hội nghị này kết thúc và mãi cho đến nay vẫn không thấy đảng công bố kết quả phiếu thăm dò tín nhiệm của từng ủy viên bộ chính trị, đặc biệt là với ‘trường hợp đặc biệt’ Nguyễn Phú Trọng. Một số đánh giá cho rằng sở dĩ kết quả phiếu thăm dò tín nhiệm không được công bố, hoặc bị giấu biến đi như thế có thể là do kết quả đó không thật thuận lợi, hoặc khá bất lợi đối với một số ủy viên bộ chính trị đầu não, nhất là ông Trọng.
Ngay từ bây giờ, bầu không khí sát phạt đã trở về thời tiền đại hội 12, vào năm 2015. Khi đó, cuộc chiến không khoan nhượng ‘Trọng - Dũng’ đã kéo theo những chiến dịch vừa PR vừa đánh đấm tưng bừng diễn ra trên một số trang mạng xã hội - nơi duy nhất được lợi dụng để tung tóe những màn thanh trừng chính trị.
Vào tháng Giêng năm 2015, một cuộc bỏ phiếu thăm dò tín nhiệm dành cho Bộ Chính trị đã diễn ra tại Hội nghị trung ương 10. Nhưng cũng như Hội nghị 9 vào cuối năm 2018, kết quả thăm dò phiếu tín nhiệm tại Hội nghị 10 thời tiền đại hội 12 đã không bao giờ được công bố. Tuy nhiên theo rất nhiều thông tin công bố trên mạng xã hội mà cho tới nay vẫn không hề bị phản bác bởi các cơ quan của đảng và của chính phủ, trong khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bất ngờ leo lên đầu bảng tín nhiệm tại Hội nghị trung ương 10 thì tổng bí thư khi đó là Nguyễn Phú Trọng chỉ xếp thứ 8.
Kết quả ‘không không thấy’ về thăm dò tín nhiệm bộ chính trị tại Hội nghị trung ương 9 cuối năm 2018 cho thấy ngay cả Nguyễn Phú Trọng - dù khi đó đã trở thành ‘tổng tịch’ vì soán được cái ghế của kẻ chẳng may qua đời là Trần Đại Quang, cùng quyền lực đã trở nên thượng đẳng tập quyền đến mức chưa từng có, cũng không thể tự bảo đảm cho ông ta suất chủ tịch nước hoặc tổng bí thư, hoặc cả hai tại đại hội 13 do phải đối phó với quá nhiều ‘thù trong giặc ngoài’.
3 năm sau đại hội 12, một số nhóm quyền lực - lợi ích cũ đã tạm lui vào hậu trường, nhường chỗ cho những nhóm quyền lực - lợi ích mới. Cuộc sát phạt này cũng hứa hẹn kịch tính và máu lửa không kém thua trận chiến ‘hai cọp’ trước đại hội 12.
Chỉ có điều, đặc thù của thời đại mới đã được tô thắm bới tính chất đa phe phái, đa trung tâm quyền lực hơn và do đó cũng kéo theo nhiều nhóm lợi ích hơn.
Nếu cuộc chiến trước đại hội 12 chủ yếu xoay quanh trục Trọng - Dũng, thì thế trận trước đại hội 13 phong phú hơn khá nhiều: các phe phái - chủ yếu là ‘phe chính phủ’ và ‘phe đảng’ tranh giành quyền lực, còn Nguyễn Phú Trọng phải đối mặt với một nhóm đối thủ mà có thể bao gồm phe chính phủ lẫn bên đảng muốn triệt tiêu ‘sự nghiệp cách mạng’ của ông ta.
Vượng, Phúc và còn hơn thế nữa…
Dù Trần Quốc Vượng ngày càng củng cố tư thế ứng cử viên số một thay cho Nguyễn Phú Trọng, nếu ông Trọng không còn đủ sức khỏe để ‘cống hiến lâu dài cho đất nước và nhân dân’, bản thân Vượng lại phải đối phó với những nhóm quyền lực kiêm tài phiệt hung dữ mà có thể hất đổ ông ta vào bất cứ lúc nào.
Ứng cử viên số 2 - Nguyễn Xuân Phúc - là quan chức được xem là hội tụ đầy đủ tư cách ‘mạnh vì gạo bạo vì tiền’, cho dù ông ta có vẻ không được sủng ái bởi Nguyễn Phú Trọng do cố tật nói quá nhiều, khoe khoang không kém của Phúc và lúc nào cũng kè kè các đại gia bên Phúc.
Nhưng không chỉ có thế. Sau Vượng và Phúc còn cả một lô quan chức khác như Nguyễn Thị Kim Ngân, Phạm Minh Chính, Trương Hòa Bình, Vương Đình Huệ, Nguyễn Văn Bình, Tô Lâm, Võ Văn Thưởng, Nguyễn Thiện Nhân…, mà bất kỳ ai trong số đó cũng đều sẵn sàng và nhăm nhe trám vào vị trí của một kẻ bại trận bị văng ra từ võ đài nảy lửa.
Cái cảnh hỗn chiến nhộn nhạo như thể ‘đạp lên đầu giặc mà tiến’ ấy cứ thế diễn ra trong bối cảnh kẻ thù phương Bắc đang cho tàu quần thảo ở bãi Tư Chính như vào chốn vô chủ quyền, con dân đất Việt một lần nữa rơi vào họa mất nước, còn toàn bộ lực lượng hải quân Việt Nam vẫn như thể kiên định… bám bờ

NTB: Bài có giá trị tham khảo nhất định!

NHỐT VĂN KIỆN ĐẠI HỘI VÀO CHUM

NGUYỄN ĐÌNH CỐNG/ BVN 8-9-2019

Trong bài “Vài suy nghĩ trước thềm ĐH 13”, về chuẩn bị văn kiện tôi có viết một đoạn, trình bày việc ĐCSVN không thể nào tìm ra sự thật nếu không thay đổi quan điểm và phương pháp:
“Chuẩn bị cho ĐH 13 lãnh đạo Đảng vẫn kiên trì Mác Lê, vẫn theo tư tưởng và cách làm cũ, đã lỗi thời, vẫn dựa vào đội ngũ cán bộ trung thành nhưng kém năng lực. Mặc dầu có Hội đồng lý luận, có Ban Tuyên giáo, lập thêm nhiều Ban chuẩn bị văn kiện, tổ chức nhiều hội nghị, hội thảo, tăng cường lãnh đạo của Bộ Chính trị, của Ban Bí thư, phát huy đến tối đa trí tuệ và dân chủ v.v…, nhưng rồi cũng không thể nào tìm được sự thật ẩn giấu. Vì sao vậy? Vì những người tham gia vào việc tìm kiếm này, ngoài kém trí tuệ, thiếu dũng cảm, không có phương pháp đúng, họ còn không được tự do, bị vòng kim cô Mác Lê chụp lên đầu, bị nguyên tắc tập trung dân chủ khống chế, bị 19 điều cấm trói buộc. Họ chỉ được phép tìm ra những sự thật mà lãnh đạo muốn nghe và chấp nhận.(hết trích)
Ngày 6/9 Tiếu ban văn kiện họp, cho rằng, dự thảo các báo cáo được chuẩn bị công phu, nghiêm túc, có cơ sở lý luận và thực tiễn, bám sát Đề cương. “Tổng chủ” đưa ra lời phán: “Kiên định mục tiêu lý tưởng có nguyên tắc, đồng thời phải hết sức sáng tạo, bám sát thực tiễn để đổi mới kịp thời”. Ông còn nhấn mạnh rằng các văn kiện về mọi lĩnh vực không được trái với Báo cáo chính trị.
Như thế khác nào ông tạo ra một cái chum để nhốt các văn kiện hoặc là nhốt đầu óc các cán bộ chuẩn bị văn kiện. Như thế thì phương châm “Hết sức sáng tạo, đổi mới kịp thời “chỉ là trò lừa bịp, dối trá.
Những điều được trình bày trong các văn kiện rồi cũng sẽ phản ảnh thực tiễn, cũng là sự thật, nhưng tiếc thay nó chỉ phản ảnh được môt phần của thực tiễn, một phần của sự thật. Đó là phần mà lãnh đạo muốn phô bày để chứng tỏ sự sáng suốt của mình. Còn phần sự thật thuộc bản chất, bị ẩn giấu thì họ không muốn và không thể tìm ra, chỉ nêu một nhận định cơ bản “Đất nước đang có ổn định tốt về chính trị và xã hội”.
Người ta khẳng định rằng chính trị rất ổn định, chính quyền vững chắc, nhân dân tin tưởng, lãnh đạo sáng suốt, chống tham nhũng thành công, độc lập được giữ vững v.v… Người ta cho rằng xã hội ổn định vì kinh tế tăng trưởng, xóa đói giảm nghèo, giáo dục phát triển v.v… Nhưng để cho có vẻ chân thật, người ta sẽ thêm vào một đoạn ngắn: “Tuy vậy vẫn còn bất ổn ở một vài nơi…”.
Tôi cho rằng ổn định xã hội là điều kiện cần thiết nhất để bảo đảm đời sống và sự phát triển, mà ở VN hiện nay xã hội kém ổn định chứ không phải rất ổn định. Thì cứ nhìn vào môi trường, vào sự xuống cấp đạo đức, nạn trộm cướp và bạo hành v.v… thì rõ.
Ổn định chính trị là điều quan trọng, nhưng là để phục vụ cho ổn định xã hội. Mà ổn định chính trị hiên nay thuộc loại không bền vững, cần chống đỡ mới được. Chống đỡ bằng bạo lực công an trị và bằng tuyên truyền .
Khi mà việc đánh giá tình hình đã không phản ánh đúng bản chất sự thật thì liệu những đường lối dựa vào đó có đủ độ tin cậy, hay chỉ là sản phẩm của hoang tưởng và duy ý chí?
Không ai phủ nhận sự phát triển kinh tế trong thời gian qua, nhưng nó cũng mang đến nhiều tai họa khôn lường cho môi trường vật chất và tinh thần. Phải chăng lãnh đạo không muốn thấy, không muốn đánh giá đúng các tai họa đó mà vẫn quyết tâm phát triển kinh tế, đặt nó là nhiệm vụ hàng đầu.
Lãnh đạo không muốn biết bản chất của sự thật, nhưng nhân dân và đa số đảng viên cần phải biết. Muốn thế xin hãy để trí tuệ thoát ra khỏi cái chum, đối chiếu với thực tế và suy nghĩ bằng đầu óc của minh.
N.Đ.C.
Tác giả gửi BVN
NTB: GS NĐC nên dùng bài của Lê Thế Cương hoặc Trần Thúc Hoàng đã đăng tải trên để minh hoạ cho bài của mình!