Thứ Ba, 14 tháng 11, 2017

20171114. BÀN VỀ SỰ YẾU KÉM CỦA NGHỀ SƯ PHẠM

ĐIỂM BÁO MẠNG
NGHỀ CAO QUÝ...ĐÃ "CHẾT LÂM SÀNG"

NGUYỄN THƯỢNG LONG */ BVN 13-11-2017

"Bài viết này, xin dành tặng các nhà giáo U70 vẫn còn quan tâm tới nghề cao quý"
*)Nguyễn Thượng Long nguyên giáo viên dạy Địa lý của Hòa Bình và Hà Tây.
Nơi ở: Nhà số 4 - Ngách 12 - Ngõ 102 - Đường Văn La - Hà Đông - Hà Nội.
Điện thoại: 01652323836; Email: nguyenthuonglong571@gmail.com
Câu hỏi đặt ra trước một cuộc biểu tình…
Khi cuộc biểu tình lần thứ 4 vào chủ nhật 19-6-2011 để phản đối Trung Quốc có những hành động vi phạm lãnh hải của Việt Nam sắp nổ ra, H.T - một học sinh cũ của tôi, nay đang là sinh viên năm cuối của một trường ĐH danh tiếng của Hà Nội - tìm gặp tôi dưới chân cột cờ với câu hỏi: "Thưa thày, vì sao các thày cô giáo và học sinh PTTH không đến với các sinh hoạt chính trị như thế này?". Tôi bảo: "Câu hỏi của em cũng là câu hỏi của nhiều người". Đúng là vậy, những chủ nhật đó, nói là sinh viên và học sinh xuống đường nhưng thực ra chỉ có một số sinh viên các trường CĐ và ĐH của Hà Nội tham gia mà thôi. Học sinh các lớp cuối cấp của bậc PTTH cùng thày cô giáo của họ gần như thiếu vắng. Nói là gần như vì cũng thấy lác đác vài bóng đồng phục học trò và vài đồng ngiệp hưu trí của tôi có mặt tại vườn hoa Lê-nin trong sáng 5-6-2011. Tôi chỉ phát hiện ra họ nhiều hơn trong những nick name ào ạt comments vào bài viết "Nhật kí biểu tình" của tôi, khi bài này xuất hiện trên mạng xã hội ngay ngày hôm sau 6-6-2011.
Vì họ không đến với cuộc biểu tình mà nói họ không có lòng yêu nước là không hoàn toàn đúng. Đã là người thày giáo thì mọi hình ảnh, lời nói, hành vi trước học trò luôn phải theo định hướng hình thành nhân cách cho học trò. Trong những phẩm chất của nhân cách thì "yêu nước" phải đứng số 1. Không có chuyện người được coi là có nhân cách lại là người không yêu đất nước đã sinh ra mình. Trong 5 điều ông Hồ Chí Minh dạy thiếu niên và nhi đồng, dù không nói gì đến ông, bà, cha, mẹ thì "yêu nước" vẫn được ông đặt lên hàng đầu. Vậy tại sao sau bao nhiêu thập kỉ có 5 điều dạy này rồi mà hôm nay người học trò cũ của tôi vẫn đặt ra một câu hỏi về sự vắng mặt đáng buồn của giáo viên và học sinh PTTH như vậy?
clip_image002
Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Thiện Nhân và Người Đương Thời Đỗ Việt Khoa những ngày "nói không" năm 2006
Câu hỏi được đặt ra vào thời điểm trước cuộc biểu tình chui đó là một lời nhắc nhở tôi về sự bất xứng của GD-ĐT trong nhiệm vụ giáo dục lòng yêu nước cho học sinh. Theo tôi, GD-ĐT qua "nỗ lực" của 3 đời bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân, Phạm Vũ Luận, Phùng Xuân Nhạ đã tiêu tốn hàng tỉ USD cho chấn hưng và cải cách, kết quả chỉ có các băng nhóm lợi ích là thắng lớn. Những cái mà ông Nhân ngày đó "nói không" thì bây giờ vẫn hiện hữu với những biến tướng còn tệ hại hơn trước gấp nhiều lần.
Trong một lần "chém gió" với 3 người đồng nghiệp, tôi hỏi: "Nếu một sớm nào đó tỉnh dậy, bước ra đường, các ông thấy Hoa quân đã nhập Việt thì việc làm đầu tiên của các ông là gì?". Người già nhất trầm ngâm rồi chua chát bảo: "Tôi sẽ tìm đường lên Lương Sơn Bạc". Người trẻ hơn ngập ngừng: "Để giữ được chữ bình an cho cả nhà, tôi sẽ treo trước cửa nhà lá cờ 6 sao". Người trẻ nhất tỉnh khô: "Hảo lớ! Ngộ sẽ đi học tiếng Hán để… hướng tới tương lai! ". Nếu H.T cũng được dự cuộc "chém gió" này, tôi tin em sẽ không cần hỏi tôi câu hỏi đó nữa.
Ngành GD-ĐT đang mang 4 tâm bệnh hiểm nghèo…
Chẳng khác gì xã hội phong kiến, xã hội cộng sản cũng áp đặt mọi người, mọi ngành, mọi giới, mọi lĩnh vực nhất nhất phải cúi đầu trước Đảng Cộng sản. Vua trong xã hội phong kiến nhận mình là thiên tử (con trời). "Vua tập thể" trong xã hội cộng sản Việt Nam nhận mình cao hơn cả đất trời, hơn cả đất nước, hơn cả dân tộc. Mỗi năm, khi mùa xuân đến, khắp nơi nhan nhản những lời tự tôn "mừng đảng" rồi mới được "mừng xuân", "mừng đất nước", "mừng dân tộc". Một ngộ nhận xấc xược thế mà đa phần giới trí thức tinh anh im lặng, trách gì người lao động ít học. Ở Việt Nam, sự ngược đời ấy được mặc nhiên chấp nhận. Ngành GD-ĐT không là biệt lệ. Những giáo điều về đảng, về Bác, về CNXH được các thày cô dạy môn xã hội xào đi xào lại trong một chương trình đồng tâm từ cấp tiểu học tới cấp đại học, biến trường học thành cái nôi đào tạo ra những con người nông cạn về trí tuệ, méo mó về tâm hồn, lệch lạc về nhân cách, chỉ hướng tới một Việt Nam XHCN đầy xa lạ mà chưa ai nhìn thấy nó trên đời. Không có gì lạ, sau thời gian dài phải tiếp thu một chương trình nặng tính giáo điều như thế, cùng với việc phải sống trong sự khắc nghiệt của thể chế trại lính, không biết từ bao giờ thày cô giáo và học sinh đã mang trong mình 4 tâm bệnh hiểm nghèo là "liệt kháng", "mù thiêng", "cuồng thiêng", "vong bản". Đó là tứ chứng nan y, khó có thuốc chữa.
Liệt kháng là hiện tượng vì quá sợ hãi mà đầu hàng, không dám phản ứng trước cái sai, cái ác, cái bất lợi đến với mình cũng như đến với mọi người. Nói đến chữ "sợ", người ta nhớ đến cố nhà văn Nguyễn Tuân với câu nói để đời ngay từ ít năm sau cuộc đàn áp Nhân văn - Giai phẩm: "Moa sống được đến ngày nay là vì moa biết sợ"Sợ bạo quyền cộng sản đến mức liệt khác thì dù đứng ở đâu trên cõi thế gian này vẫn không hết sợ. Tôi nhận thấy trong những cuộc hỗn chiến "đạp lên xác thù" trên mạng xã hội, không phải ai cũng dám công khai căn cước thật của mình, đa phần là ném đá giấu tay mà thôi. Đám dư luận viên mạt hạng trong nước cũng vậy, trừ mấy tên thảo khấu mà anh em dân chủ đã nhẵn mặt, còn lại toàn bọn bất tài vô tướng, dùng biệt danh để giấu nhẹm tung tích của mình, để bưng bô mà mưu sinh. Người quân tử đứng thẳng lưng giữa trời đất không xử sự như thế. Các chủng tộc văn minh không hành xử như thế. Ở các đất nước có nhân quyền, người mắc bệnh liệt kháng có những khiếm khuyết về thực thể chứ không liệt kháng ở dạng tâm bệnh như ở taỞ đất nước văn minh, chỉ cần bác sĩ vô ý làm chết bệnh nhân, một chuyến tàu chạy không đúng giờ quy định, cảnh sát vô cớ đánh người, thày giáo dùng bạo lực với học trò, một mặt hàng vô cớ tăng giá…là người dân đã ầm ầm xuống đường, các bộ trưởng liên đới phải xin lỗi người dân, có người phải từ chức, thậm chí có chính phủ đã đổ. Ở ta, những chuyện này được coi là không có gì đáng kể bởi mọi người không vượt qua được mặc cảm sợ hãi. Ngay như biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược cũng không dám đi, đừng nói biểu tình phản đối chế độ. Đáng buồn hơn là ngày càng nhiều người, đặc biệt là giới trẻ hài lòng với chọn lựa "sống chung" và "thích nghi" với hoàn cảnh làm cứu cánh để tồn tại. Những người liệt kháng đến mức độ ấy, rất dễ trở thành mù thiêng.

clip_image004
Liệt kháng của quan
Mù thiêng ở thể nhẹ là hội chứng "đàn gảy tai trâu"Ở thể nặng, người bị mù thiêng luôn coi cái tôi của mình là trên hết, coi thế gian này đang bị lấp đầy bởi những điều tầm thường, không có gì là thiêng liêng, đáng để họ xúc động. Gần đây, ông Phó thủ tướng Vũ Đức Đam nói: "Phải dạy học sinh biết rưng rưng khi chào cờ Tổ quốc". Ông ta quên rằng không thể dạy học sinh điều đó được. Đối với kẻ mù thiêng thì giáo huấn lòng yêu nước đến thế nào cũng chỉ là nước đổ đầu vịt mà thôi. Trạng thái "rưng rưng" chỉ có được nhờ quá trình tự giáo dục. Kẻ mắc hội chứng mù thiêng đứng chào cờ thì không thể biết rưng rưng vì với họ cờ Tổ quốc chẳng khác gì cái khăn trải bàn lòe loẹt ở nhà họ. Họ chỉ giẫy nẩy lên khi quyền lợi của họ bị vi phạm, còn khi quyền lợi của họ được bảo đảm thì tất cả là makeno (mặc kệ nó). Thảm họa Formosa đầu độc biển của 4 tỉnh miền Trung chứ có đầu độc toàn bộ biển Đông đâu và một ngày nào đó, dân tộc Việt Nam bỗng chốc là "những đứa con hoang đàng trở về với nước mẹ Trung Hoa vĩ đại" thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới họ, chẳng có gì phải xúc động, phải phẫn nộ cả. Những kẻ mù thiêng không bao giờ đến biểu tình yêu nước ở vườn hoa Lê-nin.
Cuồng thiêng ngược với mù thiêng và không kém phần quái dị, với dấu hiệu điển hình là ngay cả khi phải sống như con vật trong một môi trường ngày càng ô nhiễm, phải ăn thực phẩm đầy hóa chất độc hại, phải chứng kiến sự tụt hậu thê thảm của Việt Nam với khu vực, phải nhìn đất đai, biển, đảo đang dần rơi vào tay Trung Quốc, bất kể đất nước đang tàn mạt, giống nòi đang điêu linh, câu mở miệng của họ vẫn là "ơn Đảng, ơn Bác mới được ngày hôm nay". Đảng, Bác là tất cả, những gì ngược với Đảng, với Bácg đều là phản động. Họ đáng thương hơn là đáng giận. Sẽ hoài công nếu tìm những người thế này ở các cuộc biểu tình yêu nước.
Lại có thứ cuồng thiêng giả vờ để kiếm miếng ăn, để được thăng quan, tiến chức. Người kiểu này biết tỏng Đảng Cộng sản không thể có trước đất trời, đất nước và dân tộc nhưng sẵn sàng " mừng đảng" rồi mới "mừng xuân". Họ biết thừa học thuyết Mác - Lê, lí luận về CNXH vì sai lầm mà đã sụp đổ từ gốc rễ, bị xã hội văn minh ném vào sọt rác gần 30 năm nay rồi, vậy mà vẫn cứ nhai nhải "định hướng XHCN". Để mãi mãi duy trì ách cai trị lên đầu lên cổ dân tộc này, Đảng Cộng sản Việt Nam không tiếc tiền bạc để nuôi một đội ngũ dư luận viên đông đảo. Đám này chỉ cuồng thiêng giả vờ để sinh nhai. Chúng kéo đến các cuộc biểu tình yêu nước ở bất cứ đâu, với số lượng có khi còn đông hơn cả người đi biểu tình thật. Công việc của chúng là phá đám, bôi nhọ những người dân chủ để kiếm ăn. Đáng buồn thay, hàng ngày, hàng giờ, GD-ĐT Việt Nam đã có công rất lớn trong việc đào tạo ra những con người không từ bất cứ hành động gì chỉ để mưu sinh và thăng tiến như thế.
Vong bản đứng thứ tư trong tứ chứng nan y. Trước khi nói đến nó, chúng ta cần sòng phẳng với nhau là không có cái gọi là "đạo đức cách mạng". Khái niệm này là sản phẩm của trí tưởng tượng, suy diễn vô lối của người cộng sản. Đạo đức cách mạng gì mà TBT Lê Duẩn lại nói: "Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô và Trung Quốc", TBT Nguyễn Văn Linh thì "thà mất nước còn hơn mất đảng"? Đạo đức cách mạng gì mà "nhà ngụy ta ở, vợ ngụy ta lấy, con ngụy ta sai"? Đạo đức cách mạng gì mà TBT Nông Đức Mạnh có cuộc phiêu lưu tình ái bá đạo đến vậy? Đạo đức cách mạng gì mà càng học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh thì càng tham nhũng trầm trọng? Trước kia thất thoát vì tham nhũng chỉ vài tỉ, nay phải vài ngàn, vài chục ngàn tỉ, đến nỗi bà phó Doan phải la lên rằng: "Chúng ăn không từ thứ gì".
Xã hội Việt Nam từ ngàn đời nay chỉ biết đến và tôn thờ đạo đức truyền thống do tổ tiên, ông bà để lại. Người vong bản có suy nghĩ và hành vi trái với đạo đức truyền thống. Đó là ai? Là những kẻ "con tố cha, vợ tố chồng", những kẻ quên câu "đói cho sạch, rách cho thơm", những kẻ lấy "bạo lực" thay "thương người như thể thương thân", những kẻ nhu nhược, yếu hèn, dâng đất đai, biển đảo cho Tàu cộng ngoại bang. Vì vong bản mà bạo lực tràn lan. Trong học đường thì thày đánh trò, trò đánh thày, trò đánh trò. Trong bệnh viện thì bệnh nhân, người nhà bệnh nhân đánh bác sĩ. Ngoài đường thì nhìn đểu - giết, nom ngứa mắt - giết, va chạm giao thông - giết. Trong gia đình thì cha giết con, con giết cha mẹ, ông bà, chồng giết vợ, vợ giết chồng, anh em giết nhau… Chúng ta đang từng ngày, từng giờ chứng kiến sự vong bản thắng thế và lên ngôi.

clip_image006
Vong bản lên ngôi trong bệnh viện
clip_image008
Vong bản lên ngôi giữa sân trường
clip_image010
Vong bản lên ngôi trên sân khấu
Kết quả hình ảnh cho nghị gật
Vong bản lên ngôi giữa nghị trường
Những người mắc một trong những tâm bệnh kể trên có chung một đặc điểm là không biết mình đang mang tâm bệnh và có chung một biểu hiện là thờ ơ với các vấn đề thuộc phạm trù chính trị. Các trường hợp bệnh nặng thì có khuynh hướng xa lánh, tẩy chay những người quan tâm tới chính trị. Họ không hề biết khoa học chính trị là bộ môn khoa học của tiến bộ xã hội. Nếu không có khoa học chính trị, nhân loại sẽ mất hút trong rừng sâu hoang dã, khá hơn thì chỉ mãi mãi dừng lại ở những cấu trúc xã hội bậc thấp. Các chính trị gia được tôn vinh là nhà khai sáng nếu họ làm cho đất nước thăng tiến và ngược lại, là tội đồ khi làm đất nước lụn bại.
ĐCS Việt Nam đang mở cờ trong bụng khi tuyệt đại đa số trí thức Việt Nam lúc này chỉ nhìn thấy những góc khuất, mặt trái của chính trị qua các từ ghép như "tham vọng chính trị", "thủ đoạn chính trị", thậm chí là "lưu manh chính trị". ĐCS thường định hướng mọi người: "Tất cả đã có Đảng và Nhà nước lo, nhân dân đừng quan tâm đến chính trị". Chính vì thế mà xuống đường vì yêu nước cũng là phản động. Yêu nước ngẫu hứng, không đúng quy trình kiểu Trần Quốc Tuấn bóp nát trái cam là không thể được. Thời cộng sản, yêu nước, thương nòi không phải là tình cảm được khuyến khích mà phải "yêu Đảng, thương lãnh tụ". Chính vì thế mà người ta công nhiên rằng "Công an nhân dân Việt Nam chỉ biết còn Đảng, còn mình" và "Quân đội nhân dân Việt Nam trung với Đảng, hiếu với dân".
Sau nhiều thập kỉ, chính ngành GD-ĐT đã có công lớn trong việc tạo ra đám mây mù của sự ngộ nhận về tính chính danh cho ĐCS tiếp tục độc quyền cai trị dân tộc Việt Nam. Đám mây mù đó là có thật, nên không có gì là lạ khi ông Lê Khả Phiêu, một TBT nửa nhiệm kì, đã có lần mê sảng mà thốt lên một câu hết sức chủ quan và ngớ ngẩn: "Mênh mông tình dân". Ông ta không hề biết hay cũng lại giả vờ không biết là đang có một "mênh mông" tình dân chán đảng. Và cho đến hôm nay, dân tộc Việt Nam vẫn chỉ là một dân tộc không may mắn, tụt hậu và luôn luôn lỡ những chuyến tàu cùng các dân tộc khác đi về phía tự do, dân chủ, văn minh, tiến bộ.
Với những gì đã và đang xảy ra, phải dũng cảm mà nói với nhau rằng: "Dân tộc chúng ta đang đứng bên bờ của vực thẳm diệt vong. Chúng ta dị thường, lạc lõng, là một ca đặc biệt của đời sống nhân loại". Các thày cô giáo không thể vô can khi nhận từ ĐCS vị trí trung tâm trong sứ mạng "mỗi trường học là một pháo đài của chủ nghĩa xã hội, mỗi thầy giáo, cô giáo là một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa, tư tưởng".
Than ôi, trong cái pháo đài tưởng tượng đó, trên cái mặt trận tuy không có tiếng súng nổ nhưng không thiếu xác người đó, để sống sót được, đâu chỉ mình cụ Nguyễn Tuân biết sợ mà cả dân tộc này đều đã và vẫn đang sống trong run sợ. Còn hơn cả nỗi sợ hãi, trí thức Việt Nam, thày cô giáo Việt Nam còn phải chấp nhận làm nhiệm vụ của những "đạo sĩ mù lòa", nhắm mắt giáo huấn học sinh bằng những tín điều sai lầm của một tà thuyết đã bị cả thế giới văn minh thẳng tay ném vào thùng rác từ gần 30 năm nay. Trí thức và thày cô giáo Việt Nam vẫn đang cần mẫn với sứ mạng đặc biệt mà ĐCS kí thác trên vai họ nên có thể nói GD-ĐT là cỗ máy khổng lồ, đều đặn năm này đến năm khác tạo ra biết bao thế hệ người Việt Nam:
· Với bất công trong xã hội thì "liệt kháng"
· Với những giá trị nhân văn trong đời thường thì "mù thiêng"
· Với những giá trị cần phải loại bỏ thì "cuồng thiêng"
· Với đạo đức truyền thống thì "vong bản"
Thử hỏi đất nước rồi sẽ đi đến đâu với những con người mang trong mình đầy "tâm bệnh" như vậy?. Một chiếc máy hư hỏng, người ta có thể nhận biết và khắc phục được ngay, còn để nhận ra và sửa chữa một nền GD-ĐT hư hỏng thì ôi thôi, phải mất đi nhiều thế hệ. Nên có thể nói không ngoa rằng sự thất bại và hư hỏng của GD-ĐT là nguyên nhân của mọi thất bại và hư hỏng khác trong đời sống xã hội.
Đến nay, phải nói thẳng với nhau rằng nền GD- ĐT theo định hướng XHCN đã "chết lâm sàng" rồi. Để GD-ĐT hồi sinh và phát triển, thày cô giáo tìm lại được thiên chức nhà giáo chân chính và đích thực của mình, các thế hệ học sinh trong tương lai không nhiễm phải 4 tâm bệnh kể trên, GD-ĐT rất cần có một dự án chính trị, một triết lí phát triển tiến bộ. Trước mắt, "giải độc" cho GD-ĐT là việc làm cần thiết, không thể đặng đừng.
Hà Đông, tháng 10-2017
N.T.L
LÊNH ĐÊNH THÂN PHẬN NGƯỜI THẦY…
Về phương diện nhận thức chung, thời đại nào, chế độ nào cũng vậy, ngoài nhiệm vụ giáo huấn học sinh những tri thức về tự nhiên, về xã hội, về con người, thầy cô giáo còn có thiên chức khơi gợi, giúp học sinh vươn tới những tình cảm cao đẹp phù hợp với những chuẩn mực CHÂN – THIỆN – MỸ của thời đại mà họ đang sống. Trong những tình cảm cao đẹp đó, lòng yêu nước là thứ tình cảm thiêng liêng nhất được mang hình tượng như là một “Ngọn Lửa”. “Ngọn lửa” đó được lưu truyền từ đời này qua đời khác, có lúc âm ỉ cháy, có lúc bùng lên dữ dội… nhưng không bao giờ lụi tàn cùng năm tháng. Hơn các ngành nghề khác, thầy cô giáo có vinh dự được đảm nhận nhiệm vụ thiêng liêng này. Đó cũng là một trong nhiều lý do mà người xưa gọi nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý và tiền nhân đã xếp người thầy chỉ đứng sau Vua và trước cả bậc sinh thành trong bộ ba QUÂN – SƯ – PHỤ.
Đó là giáo dục nước Nam thời đạo học thịnh trị. Lịch sử giáo dục thời phong kiến Việt Nam còn khắc ghi hình tượng người thầy vĩ đại Chu Văn An (1292 – 1370). Tài năng và đức độ của ông không chỉ thu phục được đông đảo sĩ tử bốn phương trong nước mà còn có thể cảm hóa được cả các loài thuỷ quái, b aba, thuồng luồng… (Xem chuyện: Thầy giáo Chu Văn An và sự tích đầm Mực). Về cuối đời, trước cảnh đời lụi bại bởi đám gian thần trong triều chính, ông dâng sớ đòi chém 7 tên gian thần rồi khẳng khái treo áo mũ từ quan trở về quê hương sống ẩn dật với nghề dậy học và bốc thuốc.
Đến thời mạt Nho… qua đôi câu đối treo trong nhà người thầy cũng rất nổi tiếng Cao Bá Quát (1809 – 1855), ta thấy nghề giáo cũng một lần rơi vào thảm cảnh tàn mạt:
“Nhà trống ba gian một thầy, một cô, một Chó cái
Học trò dăm đứa, nửa người, nửa ngợm, nửa Đười ươi”
Thời cận đại, kẻ sĩ Việt Nam cũng có lúc chẳng ra gì:
“Nhất sĩ nhì nông
Hết gạo chạy rông
Nhất nông nhì sĩ”
Thi sĩ Trần Tế Xương (1870 – 1907) để lại những vần thơ chua chát về thân phận người thầy trước ngọn gió Tây học theo chân lính Pháp tràn vào Việt Nam:
“Đạo học ngày nay đã chán rồi
Mười người đi học chín người thôi …”
Và hình ảnh người thầy, người trí thức giai đoạn này là
“Sĩ khí rụt rè Gà phải Cáo
Văn chương liều lĩnh đấm ăn xôi”
Sao lại hèn hèn, giống kẻ sĩ đời nay đến thế!
Đến ngày “Năm cửa ô đón mừng đoàn quân tiến về…” (Văn Cao), thì nghề giáo được ĐCS đưa lên mây xanh: “Mỗi nhà trường là một pháo đài của CNXH – Mỗi giáo viên là một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa tư tưởng”. Khoa trương và đại ngôn thì thế thôi, thực ra thân phận nhà giáo trong tay những người cộng sản lại lênh đênh chìm nổi kiểu khác.
Lứa tuổi U70 trở lên chúng tôi chưa quên những ngày chính quyền mới vào tiếp quản Hà Nội tháng 10/1954. Ngày đó có nơi, có lúc học trò gọi thầy giáo là “Anh Giáo”, vì theo họ, gọi “thầy” là cách gọi của thời phong kiến lạc hậu không dân chủ. Rồi lại đến cái thời cả nước ngắc ngoải trong bao cấp phải chia nhau từng cân gạo, mảnh vải. Có lẽ vì thế mà có lúc, có nơi người ta nói thầy cô giáo không phải là cán bộ, thậm chí người ta coi người dạy học cũng chỉ là thứ THỢ… chẳng khác gì anh thợ cạo, chị thợ cấy… tối mắt chỉ để kiếm cơm.
Gần đây nhất, tháng 8/2016, ở thị xã Hồng Lĩnh – Hà Tĩnh, người ta còn coi cô giáo chỉ là thứ thị nữ, tiếp viên đi tiếp rượu cho khách lúc cần thiết. Khi dư luận bắt đầu xôn xao, chủ tịch UBND thị xã Hồng Lĩnh – Hà Tĩnh tỉnh khô đăng đàn:“Việc điều động các nữ giáo viên đến làm lễ tân là công khai và có chủ trương đàng hoàng”.

clip_image003
Chủ tịch UBND thị xã Hồng Lĩnh – Hà Tĩnh

Bất ngờ hơn là đương kim Bộ trưởng Bộ GD – ĐT, vị tư lệnh cao cấp nhất của ngành nghề cao quý, Phùng Xuân Nhạ, lại làm dậy sóng dư luận với những phát ngôn có tính “Nhất Biên Đảo”, công khai bênh vực cho cái xấu, cái ác, rất kỳ lạ: “Chưa tới mức độ trầm trọng!”, “Bị ép thì trước hết phải hỏi trách nhiệm của cô giáo đã, sau đó mới tính đến người ép buộc!” và “Cán bộ địa phương cũng là vì vui vẻ thôi, nên đôi khi làm ảnh hưởng đến uy tín nhà giáo!”.

clip_image005
“Chưa tới mức độ trầm trọng!” – “Phải hỏi trách nhiệm của các cô giáo đã!”( Phùng Xuân Nhạ)clip_image007
“… cũng là vì vui vẻ thôi” – (Phùng Xuân Nhạ)

Như thế là nghề dạy học từ bước lên Voi, dù chỉ là Voi giấy “Mỗi trường học là một pháo đài của CNXH - Mỗi thầy cô giáo là một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa giáo dục”, đã rơi thẳng xuống thân phận của đám đánh dậm, những thị nữ, ca ve.
Chưa hết… hóa ra câu “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm”có từ những năm 60 – 70 thế kỷ trước nay vẫn nguyên giá trị thời sự, khi để đủ chỉ tiêu người ta tuyển vào sư phạm cả những thí sinh 3 điểm cho mỗi môn thi. Đầu vào thấp như thế, nay mai ra trường họ sẽ khai tâm khai trí được cho ai và “NHÓM ĐƯỢC LỬA” gì trong những tâm hồn trong trắng tuổi học trò và làm sao mà thầy cô tận tâm với sự nghiệp khi động cơ chỉ là vì tiền, đã thế lại khi cần thì dùng, không cần thì sẵn sàng sa thải?!
Thời tôi đi học và đi dạy, bài giảng có thể bị chê là yếu về nội dung TRÍ DỤC, không đáng sợ bằng bị chê là yếu về TÍNH TƯ TƯỞNG. Nhưng tính tư tưởng của một bài giảng thời đó đã có lúc được hiểu một cách hết sức thô sơ, ngô nghê như: “Anh dạy thế nào thì dạy, phải cho học trò thấy: Đảng là đỉnh cao trí tuệ, là mùa xuân bất tận. CNXH luôn luôn là tốt đẹp, là trường tồn, CNTB là xấu là đang giẫy chết. Một đề toán mà cho ra đáp số quân ta lại chết nhiều hơn quân địch thì người ra đề có thể gặp hạn đấy”.
Chính tôi, năm 1969, đi thực tập tốt nghiệp tại trường cấp 3 Vân Đình - Ứng Hòa, dạy bài “KINH TẾ NHẬT BẢN NHỮNG NĂM CUỐI THẬP KỶ 1960”… đã suýt mất nghề vì dại dột cao đàm khoát luận trước học trò: “Chỉ cần hơn 2 thập kỷ sau chiến tranh, bằng nghị lực, sự thông minh và một bản lĩnh phi thường, người Nhật Bản đã tạo lên trên đất nước mặt trời mọc của mình một hiện tượng thần kỳ về kinh tế”. (NTL – 1969)
Lời giảng đó rành rành ghi trong giáo án, tôi bị bắt quả tang ca ngợi phát xít Nhật, hết đường chối cãi, bị trưởng đoàn thực tập là giáo sư Toán học NĐP của ĐHSP Hà Nội I dự giờ, xếp giờ dạy của tôi là loại yếu về giáo dục tư tưởng. Vì theo vị giáo sư trưởng đoàn, qua bài giảng đó, học sinh của tôi chẳng căm thù phát xít Nhật, lại cứ xuýt xoa trước sự phục hồi kinh tế thần kỳ của người Nhật, lại còn ao ước người Việt Nam cũng sớm được như thế mới chết tôi. Nên đã có thời, để chắc ăn, sau mỗi bài giảng về bọn tư bản giẫy chết, là đến màn thầy trò đứng lên hùng hổ hô to khẩu hiệu “Đả đảo bọn thực dân đế quốc và quân ta muôn năm!”. Nếu vẫn chưa hết giờ thì đến màn hát các ca khúc cách mạng của một thời đạp trên xác thù… Như thế họ coi đó là bài giảng có tư tưởng tính, có tính giáo dục lòng yêu nước.
Nói về việc giáo dục lòng yêu nước, thế hệ U70 như chúng tôi, đặc biệt là giáo viên Ngữ văn không ai không nhớ hình tượng kinh điển về một người đàn ông, sau nhiều chục năm bôn tẩu xứ người, khi bước qua đường ranh biên giới để hồi hương, người này đã cúi xuống hôn lên mặt đất dưới chân mình. Qua hình tượng này, nhiều giáo viên giỏi ở mọi thế hệ, đã làm học sinh rơi lệ khi nghĩ về TỔ QUỐC. Vậy mà hôm nay, chính những người thầy và trò ấy, khi đối diện với những thực tế còn mãnh liệt, dữ dội hơn hành vi hôn đất kia rất nhiều, họ lại sẵn sàng vô cảm. Chẳng có giọt lệ nào rơi trước những bà mẹ trẻ đơn thân Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga đang nuôi con nhỏ vừa phải vào vòng lao lý hàng chục năm chỉ vì tham gia biểu tình yêu nước và đấu tranh đòi nhân quyền, đòi được sống trong một môi trường không bị ô nhiễm.
Mẹ con cô Trần Thị Nga
clip_image011
Cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh hiên ngang trước tòa
Chẳng thấy ai bận lòng trước cảnh cô Lê Mỹ Hạnh cùng bạn bè bị côn đồ DLV Phan Hùng ở Sài Gòn giữa ban ngày vô cớ xông vào nhà đánh đập dã man.
Năm đó có một nam sinh viên dáng dấp thư sinh, mảnh khảnh, hai tay giơ cao nhiều giờ liền một biểu ngữ phản đối Trung Quốc ngay trước cửa Lãnh sự quán Trung Quốc tại Thành phố HCM. Sinh viên đó đứng như một tượng đài bằng xương bằng thịt, một biểu tượng của lòng yêu nước vô bờ của lớp trẻ, làm xúc động biết bao người chứng kiến.
Nhưng với những kẻ chỉ quen sống theo tập tính của những con Cừu, luôn đi đứng, nói năng “THEO LỀ…” (Ngô Bảo Châu), thì hình ảnh đó không gây cho họ một xúc động nào, còn những kẻ “CUỒNG THIÊNG” lại coi hình ảnh đó là PR, là trình diễn, vì theo họ, như thế là ảnh hưởng xấu đến đảng của họ. Nhưng có điều tôi không lý giải được, vì sao mù thiêng mà họ lại vẫn biết rơi lệ trước hình tượng người đàn ông “Hôn Đất”qua lời giảng của giáo viên Ngữ văn? Có lẽ cả thầy cả trò trong trường hợp này họ “MÙ THIÊNG” với giá trị này, lại “CUỒNG THIÊNG” với giá trị khác. Đó là dấu hiệu của một căn bệnh nan y khác là hội chứng “ĐA NHÂN CÁCH” trong một con người.
Người bệnh ĐA NHÂN CÁCH lấy thái độ BẤT BIẾN NGU TRUNG…” làm cơ sở để biện minh cho hành vi “ĐI THEO LỀ…” của họ. Tấm hình dưới đây mô tả những kẻ “CUỒNG THIÊNG – ĐA NHÂN CÁCH” trong cái gọi là “HỘI CỜ ĐỎ…” vào ngày ra mắt với bản năng man dại bị kích động ở mức tối đa đang là hiện tượng rất đáng lo ngại.
clip_image013
Những kẻ “CUỒNG THIÊNG – ĐA NHÂN CÁCH” trong “HỘI CỜ ĐỎ” đang cố tình làm yếu đi sức mạnh đoàn kết Giáo - Lương
11 - 2017
N.T.L.
Những bài giảng về cội nguồn dân tộc, về “Cha Lạc Long Quân - Mẹ Âu Cơ’, về “Hùng Vương”, về “Hai Bà Trưng”, về những cuộc đại phá quân Nam Hán, đại phá Tống - Nguyên - Minh - Thanh, những bài đạo đức về “Nhân phẩm” “Lòng tự trọng”,những bài giảng ngữ văn, những áng văn thơ bất hủ để giáo dục lòng yêu nước như: “Bình Ngô đại cáo”, “Hịch tướng sĩ văn”, “Bài thơ thần bên sông Như Nguyệt”, “Hải ngoại huyết thư”, “Bản án chế độ thực dân Pháp”, “Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc”, “Thư cho con của tướng quân Trần Độ”, “Vỡ đê”, “Giông tố”, ”Bước đường cùng”, “Tắt đèn”,“Những người khốn khổ”, “Sông Đông êm đềm”, “Đất vỡ hoang”, “Thép đã tôi thế đấy”… một thời là những tuyệt phẩm gối đầu giường, là cơ sở để tác thành nên nhân cách, thái độ sống… của thế hệ chúng tôi.
Nay những bài giảng đó và nhiều bài giảng khác nữa … vẫn trong tay những người coi GD - ĐT là “một trận đánh lớn!”(Phạm Vũ Luận), GD - ĐT là “chùm khế ngọt”(Phùng Xuân Nhạ) với cơn bão “lạm thu” đầu năm học đang diễn ra vô cùng quyết liệt trên diện rộng. Năm nay, tiền thu đầu năm cho một học sinh lớp 1 có nơi thu tới 16 triệu VNĐ… như vậy vấn đề khai tâm, khai trí, hình thành nhân cách, thái độ sống cho người học… phải kèm theo một điều kiện tiên quyết là phải có rất nhiều tiền, làm bàng hoàng những gia đình đông con nghèo khó cơm còn không đủ ăn … Chỉ riêng tình tiết bất ngờ này thôi cũng đủ sức để nói GD - ĐT Việt Nam đang vô cảm, nhắm mắt đi theo nền kinh tế thị trường định hướng “hành dân” càng nhiều càng tốt chứ XHCN cái gì.
Nằm trong tay những “người đa nhân cách”, những kẻ “ngu trung bất biến”, nhà trường là thương trường, quá trình “dậy - học” là bán mua sòng phẳng… thì các áng hùng văn của Đông - Tây - Kim - Cổ kể trên chắc là đã bị coi thường, rẻ rúng… nên mới có chuyện giáo viên và học sinh không đến với các sinh hoạt yêu nước tự phát. Xin thưa… ngược lại hoàn toàn. Hàng năm biết bao danh hiệu mĩ miều cao cả cho cả trò lẫn cả thầy, biết bao giờ dậy xuất sắc, sáng kiến kinh nghiệm xuất sắc, biết bao danh hiệu giáo viên giỏi, học sinh giỏi các cấp, cùng biết bao thu nhập cho giáo viên nhờ dậy thêm tự nguyện lẫn cả cưỡng bức đã xuất phát từ việc khai thác triệt để những bài giảng, những áng văn thơ này. Nhưng đau xót thay cái đọng lại trong lòng người học lẫn cả người dậy chỉ là “LỬA ẢO” - “LỬA LÂN TINH” lạnh lẽo nơi tha ma mộ địa. Con người sống với những ngọn lửa ma quái đó… đích đến đương nhiên là hội chứng… nếu không “mù thiêng - cuồng thiêng” thì cũng lại là “đa nhân cách trong một con người” mà thôi. Điều đó cũng chính là sự thất vọng của tôi trong cuộc “chém gió” với 3 đồng nghiệp trong bài trước và cũng là trả lời của tôi cho HT, người học trò cũ đã hỏi tôi dưới chân Cột cờ Thăng Long Hà Nội, trước cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc mà bài viết trước tôi đã đề cập:
“Thưa thầy! Vì sao các thầy cô giáo và học sinh phổ thông trung học lại không đến với các sinh hoạt chính trị như thế này?”
Nền GD - ĐT Việt Nam từ nhiều thập kỷ nay đã tạo ra sản phẩm là những người thầy, người trò không có tư duy độc lập, lại phải sống trong môi trường khắc nghiệt kiểu ốc đảo ngục tù, chỉ có thông tin nhồi sọ, áp đặt một chiều, lòng yêu nước thương nòi bẩm sinh nếu còn rơi rớt lại, thì cũng phải “đúng quy trình”. Một khi những giá trị đạo đức nhân bản, truyền thống bị xem thường, bị phủ nhận, thay thế bằng cái gọi là “ĐẠO ĐỨC CÁCH MẠNG” hết sức chủ quan và vu vơ, sản phẩm của những tưởng tượng nếu không là bệnh hoạn thì cũng là vô lối thì làm sao mà họ dám chấp nhận những Phạm Thanh Nghiên, Lê Thị Công Nhân, Bùi Thị Minh Hằng, Phượng Bích, Thúy Hạnh, Mỹ Hạnh, Nguyến Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga , Trần Huỳnh Duy Thức, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cầy, Nguyễn Văn Đài, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Lê Công Định, Phạm Chí Dũng gần đây nhất là sinh viên Phạm Kim Khánh.
Những người mà “LỬA” yêu nước trong lòng chỉ là “lửa ảo - lửa lân tinh”, nếu họ đắc cử vào Quốc hội, thì cũng chỉ để ngủ gật, giơ tay và vỗ tay. Nếu họ mưu sinh trong nghề dậy học thì cũng chỉ là thứ “thợ dậy” tầm thường. Nếu họ cầm dùi cui và tấm lá chắn thì chắc chắn cũng lại chỉ biết “còn Đảng còn tiền”, “hèn với giặc, ác với dân”… tệ hại hơn là sẽ trở thành thứ “chim mồi” của công an, được công an bảo kê để nhử bắt đồng đội của mình. Bản thân tôi, sau 10 năm “tự diễn biến”“tự chuyển hóa” làm “PHẢN ĐỘNG”… tôi nghiệm thấy, trước bạo quyền cộng sản, nếu trong lòng mình không cháy lên những ngọn lửa yêu nước thương nòi đích thực thì rất dễ sẽ trở thành “quân xanh”, “cây cảnh” thành “dư luận viên” các loại tận tụy giúp Đảng giữ mãi ngôi độc tôn cai trị dân tộc và vì thế mà dân tộc Việt Nam mãi mãi là dân tộc lỡ những chuyến tầu đi về phía Dân chủ, Văn minh và Tiến bộ.

Đi tìm nguyên nhân của những hành vi bản năng

Bàn về bản tính con người, Đức Khổng Tử (551 TCN - 479 TCN) dậy “nhân chi sơ tính bản thiện… ” , thầy Tuân Tử (313 TCN - 238 TCN) lại nói: “nhân chi sơ tính bản ác… ”. Tôi nghĩ rằng cả 2 nhà hiền triết phương Đông trên đều đúng. Cả 2 loại người có bản tính trái ngược này mà được đào luyện trong một môi trường giáo dục giầu tính nhân văn tiến bộ thì đều trở thành những con người tốt, đắc dụng cho xã hội. Ngược lại họ phải tiếp thụ bởi một nền giáo dục phi nhân bản… trước sau, sớm hay muộn họ sẽ trở thành những “âm binh” không hơn không kém. Khi đối diện với bất công trong xã hội… họ sẽ là những kẻ “liệt kháng”, trước những giá trị nhân văn cao đẹp… họ sẽ là những kẻ “mù thiêng”, trước những giá trị đã lụi tàn cần loại bỏ… họ sẽ cố níu giữ theo kiểu “cuồng thiêng”, trước đạo đức truyền thống… họ sẽ là những kẻ “vong bản”, trước nhau… họ sẵn sàng lao vào nhau, hành xử theo bản năng có từ thời man khai.

clip_image002

Những clip về bạo lực học đường, bạo lực trên đường phố, bạo lực trong gia đình… đang tràn ngập trên các trang mạng xã hội là sự thú nhận đến thê thảm về thất bại của ngành GD - ĐT Việt Nam. Làn sóng bạo lực… bắt rễ từ những ngày lấy “đạo đức cách mạng” thay cho “đạo đức truyền thồng”, lấy “đấu tranh giai cấp”“chuyên chính vô sản” làm “KIM CHỈ NAM”, lấy“súng đạn đẻ ra chính quyền” và “đạp lên xác thù” mà sống. Hãy nghe Tố Hữu kêu gọi:
“Giết, giết nữa, bàn tay không ngưng nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Stalin bất diệt”.
Than ôi! … Xác kẻ thù truyền kiếp thì chẳng thấy, chỉ thấy toàn là xác người cùng nòi giống Lạc Hồng. Những tư chất nhân bản, tốt đẹp vốn có trong tính cách dân tộc ngày nào: “Thương người như thể thương thân / Người trong một nước phải thương nhau cùng” đang bị băng hoại, mai một, thay vào đó là những phẩm chất rất xa lạ với những gì mà tổ tiên phải nhiều nghìn năm mới chắt lọc, hun đúc được. Việt Nam sẽ đi đến đâu với những chủ nhân ông, là những con người mà từ trong mã gen, trong huyết quản có thừa sự hung hãn, tàn bạo như thế. Sống theo hành vi bản năng hình như đang trở thành một trào lưu lan tràn trong lớp trẻ.

clip_image004

Có người lo ngại nói: “Có dấu hiệu ngành GD - ĐT và cả ngành công an đã bất lực và chào thua!”. Lại có người băn khoăn hỏi:“Có hợp lý không khi quy hết trách nhiệm làm hư hỏng thế hệ trẻ cho ngành GD - ĐT?”. Câu hỏi này nằm ngoài phạm vi bài viết này.
Nhưng… nếu chỉ cần căn cứ vào kết quả của hai khảo sát xã hội học về sự vô cảm dửng dưng của thầy trò… trước các sự kiện nhậy cảm liên quan tới lòng yêu nước thường trực, bẩm sinh và trách nhiệm công dân sau:
- Tỉ lệ số giáo viên và học sinh đã từng dám xuống đường hô to “Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam” so với tổng số giáo viên và học sinh cả nước.
- Tỉ lệ số người đã từng dám xuống đường hô to “Chúng tôi cần có một môi trường sống không tham những, không ô nhiễm - FORMOSA cút đi!” so với tổng số dân cả nước.
cùng với các tật bệnh kinh niên mãn tính của ngành GD - ĐT như: hoàn toàn xơ cứng bởi những giáo điều đã quá lỗi thời cùng năm tháng, phương pháp giảng dậy nặng về áp đặt nhồi sọ, nạn dịch “dậy thêm - học thêm”… đã hoàn toàn kháng tất cả các loại thuốc, nạn“lạm thu” để hiệu trưởng xấu tư túi có sự tiếp tay của “kế toán xấu” và “hội cha mẹ học sinh” đã biến thành những khối u ung thư giai đoạn cuối đang di căn trên toàn cơ thể ngành… quá đủ điều kiện để nói “NGHỀ CAO QUÝ ĐÃ CHẾT LÂM SÀNG”. Ngành GD - ĐT, sau nhiều thập kỷ lạc bước trong định hướng XHCN, nó đang mang một hình hài quái dị, toát lên quá nhiều âm khí là những thông điệp vừa phi lý vừa u buồn về con người và cuộc sống giai đoạn này. Điều đó cũng lý giải cho một hiện thực quá trớ trêu và cay đắng là ngày càng nhiều các quan tham lớn nhỏ, các tỉ phú “ĐỎ”, kể cả các quan tham trong ngành nghề cao quý để cho con cháu họ lũ lượt ra nước ngoài “TU THÂN… ” nương nhờ nền giáo dục của bọn tư bản xấu xa, mục nát và giẫy chết, bỏ lại sau lưng một nền GD - ĐT đã nát bươm, trong một Việt Nam đầy rẫy những bất công, xác xơ, kiệt quệ, không còn sinh khí cho Tầu Cộng thu hồi.
clip_image006
…từ lâu họ đã chối bỏ nền giáo dục hư hỏng trong nước…
Than ôi! Dân tộc Việt Nam, một dân tộc có tư chất hiền hòa, vị tha và hướng thiện, nhưng nhẹ dạ, cả tin đến nỗi “Trái tim lầm lỡ để lên đầu / Nỏ thần vô ý trao tay giặc / Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu” (TH), một dân tộc tốt với bạn đến mức “sẵn sàng nhường cả vợ mình cho bạn” như Thiếu tướng công an Trương Giang Long một lần đã nói trước một hội nghị của ngành. Trớ trêu và đáng tiếc thay, dân tộc đó đang lọt đúng vào lộ trình vong quốc mà vì nó mà Chăm Pa, Phù Nam, Thủy Chân Lạp… đã tan biến vào Đại Việt khi cộng đồng này mở cõi xuống phía Nam.
clip_image008
Một cuộc “nhuộm đỏ” gần đây nhất, đúng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Nếu là những người thông tuệ và có đức tin, lẽ ra ngay sau khi cướp được chính quyền từ tay Chính phủ Trần Trọng Kim (1945), người cộng sản phải tỉnh táo mà rời xa cái hư danh được làm tên lính xung kích của cộng sản Nga - Tầu, để dân tộc tránh được những cuộc tương tàn máu đổ không cần thiết. Bất hạnh thay, người cộng sản Việt Nam lại “phê thuốc” quá nặng bởi chủ thuyết tam vô (Vô tổ quốc - Vô gia đình - Vô tôn giáo). Họ không chỉ muốn nhuộm đỏ dân tộc Việt cùng với mảnh đất hình chữ S này mà họ không dấu diếm tham vọng muốn nhuộm đỏ cả vùng Đông Nam Á thậm chí là cả thế giới… Thỏa ước Thành Đô 1990 ngoài ý nghĩa biến dân tộc Việt Nam thành “những đứa con hoang đàng” sẽ trở về với nước mẹ Trung Hoa vĩ đại, còn làm trầm trọng hơn lộ trình trả nghiệp quá nặng nề mà tổ tiên người Việt trong cuộc vật vã để sinh tồn đã vô tình mà phạm phải.
Tôi khép lại bài viết này đúng vào ngày Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ đọc diễn văn giữa Hội nghị APEC Đà Nắng - Việt Nam, với lời dậy bảo có thể làm sững sờ những người Việt Nam nào còn giữ được chút lòng tự trọng: “Chúng ta hãy chọn sự thịnh vượng và tự do, chứ không phải sự nghèo nàn và tôi tớ!”(Donal Trump). Hỡi các “Đỉnh Cao Trí Tuệ” trong ĐCS Việt Nam, các quý vị nghĩ gì về lời dậy bảo của kẻ đã từng bị các quý vị “đánh thắng” nay trở lại trong tư thế của Đấng cứu rỗi? Hỡi trí thức Việt Nam! Hỡi các nhà giáo đang làm việc trong nghề cao quý! Các vị nghĩ gì về lời nhắc nhở về sự chọn lựa có ý nghĩa “khai tâm - khai trí” của kẻ ngoại chủng vừa thừa thãi tiền bạc, nhưng lại siêu nhân văn này?
Sẽ không hề là lộng ngôn chút nào khi nói: Để bước vào “Một thời kỳ tôi tớ mới…” (nguyên văn từ lời cảnh báo: “Một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm đã bắt đầu” của cố Bộ trưởng Bộ ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch) sớm trở thành hiện thực… phần đóng góp của Trí thức Việt Nam nói chung và nói riêng với ngành GD - ĐT Việt Nam cho ĐCS, để ngày đó đến nhanh hơn là không hề nhỏ chút nào./.
Tháng 11, 2017
N.T.L.
__________
(*) Về tác giả:
Nguyễn Thượng Long nguyên giáo viên dạy Địa lý của Hòa Bình và Hà Tây.
Nơi ở: Nhà số 4 - Ngách 12 - Ngõ 102 - Đường Văn La - Hà Đông - Hà Nội.
Điện thoại: 01652323836; Email: nguyenthuonglong571@gmail.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét