Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2023

20230911. TRÍCH HỒI KÝ JOE BIDEN

 ĐIỂM BÁO MẠNG

TRÍCH HỒI KÝ JOE BIDEN

TÂN VIỆT BOOKS /VNN 10-9-2023

PHẦN 1. TỔNG THỐNG OBAMA YÊU CẦU TÔI PHẢI THẬT THẬN TRỌNG

Tuần đó tôi có lịch trình kín mít mà đúng ra là tuần nào cũng vậy kể từ khi có chẩn đoán của Beau. Tôi đã lên kế hoạch theo cách đó. Tôi trở lại Washington sau khi chúng tôi biết Beau bị ung thư não, tôi gọi chánh văn phòng của mình, Steve Ricchetti, vào văn phòng tôi nói chuyện. Steve biết cả gia đình tôi vừa tới M. D. Anderson với Beau và anh ấy biết rằng chúng tôi trở về cùng tin xấu. Nhưng anh ấy không biết xấu đến mức nào. 

“Tôi nói với anh chuyện này rất nghiêm túc và đây sẽ là một khoảng thời gian rất khó khăn”, tôi nói với Steve khi cả hai chúng tôi ổn định trên ghế trong văn phòng Cánh Tây của tôi. “Cách duy nhất để tôi vượt qua việc này là anh hãy làm cho tôi bận rộn. Hãy lên lịch làm việc cho tôi. Hãy cố gắng duy trì mọi việc bình thường. Hãy để lịch trình đó trước mặt tôi và duy trì.

Steve là người dễ chịu, luôn tỏ ra sẵn sàng thực hiện gần như bất kỳ điều gì tôi đề nghị, nhưng tôi có thể biết qua cách anh ấy nhìn tôi rằng lời đề nghị này trái ngược với bản năng của anh ấy. “Này, Steve, chuyện này sẽ rất khó khăn cả cho anh, nhưng tôi xin anh hãy làm việc này cho tôi”, tôi giải thích. “Tôi biết điều gì là tốt nhất vì, tiếc thay tôi đã sống qua chuyện này trước kia rồi. Cách duy nhất giúp tôi sống sót, cách duy nhất giúp tôi vượt qua chuyện này, là bằng cách bận rộn và giữ tinh thần của mình, khi có thể, tập trung vào công việc”.


Steve nói anh ấy sẽ làm bất kỳ việc gì mà tôi đề nghị và anh ấy làm đúng như lời mình nói. Có một vài lần trong vòng mười tám tháng tiếp theo, Jill kéo Steve ra nói chuyện. “Joe làm việc quá nhiều,” bà ấy nói. “Ông ấy kiệt sức. Ông ấy không ngủ. Như thế ông ấy sẽ chết mất thôi”. Điều này đặt Steve vào thế khó xử. Anh ấy tán thành với Jill. 

Có những lần anh ấy nghĩ thời gian biểu của tôi quá nghiệt ngã, nhưng anh ấy lại phải nghe theo mệnh lệnh nghiêm khắc từ sếp. Steve cũng tin rằng, tôi khăng khăng đòi theo kịp yêu cầu nhiệm vụ của mình một phần là do khao khát chứng minh với Beau, Hunt và Ashley rằng tôi vẫn ổn. Rằng tôi vẫn có thể giải quyết được bất kỳ việc gì.

“Tôi sẽ rất vui khi làm bất kỳ việc gì mà ông ấy để tôi làm”, Steve nói với Jill một cách khéo léo. Và sau đó hai người họ âm mưu để cho tôi thư thái một thời gian. Tôi lắng nghe khi họ trình bày tình hình với tôi và từ chối một vài sự kiện hoặc cuộc họp - trước khi tôi quay trở lại những ngày làm việc mười lăm hay mười sáu tiếng. Rồi Jill lại gọi cho Steve “Việc này phải chấm dứt” và Steve nói anh ấy đồng ý. 

Thỉnh thoảng khi chúng tôi ở nhà một mình, Jill cũng nói tương tự với tôi - “Anh phải dừng lại, Joe. Anh sẽ kiệt sức và anh sẽ ốm mất. Em thật sự lo lắng cho anh” - chỉ có điều tôi không nhanh chóng đồng ý.

Tôi nhận thấy Steve và Jill lo lắng hơn mức cần thiết. Khi tôi nhìn thời gian biểu tuần đầu tiên tháng Hai năm 2015 của mình, tôi nhận thấy có rất nhiều việc phải làm, một số việc thực sự quan trọng - nhưng tất cả đều thực hiện được.

Thẻ thời gian biểu hằng ngày của tôi cho thứ Hai đó thậm chí còn có phần nhàn nhã - một loạt cuộc họp ở Nhà Trắng và ăn trưa với tổng thống. Nhưng ba ngày nữa tôi lại có lịch ra nước ngoài, và có rất nhiều công việc dang dở tôi muốn đẩy nhanh trước khi đi. Cho nên thứ Hai là cơ hội tốt nhất để tôi tập trung vào công việc quan trọng cần làm với Quốc hội.


Tổng thống Joe Biden và cựu Tổng thống Obama.

[…] Tổng thống Obama lại nêu ra vấn đề tranh cử năm 2016 trong bữa ăn trưa riêng của chúng tôi, ngay khi chúng tôi đã bỏ qua cuộc trò chuyện chính sách nghiêm túc. Ông ấy biết tôi đang chịu sức ép của nhiều người muốn tôi tham gia tranh cử, và ông ấy đã nghe về phong trào Dự thảo Biden, với khẩu hiệu - TÔI ĐI CÙNG BIDEN

Tổng thống yêu cầu tôi thận trọng. Ông ấy muốn tôi bảo đảm tôi không để câu chuyện này quá ồn ào. Ông ấy không muốn thấy tôi thiếu kiên định nếu quyết định sẽ không tranh cử. “Tôi rất tôn trọng quyết định của anh”, ông ấy nói. “Tôi thật sự có ý như vậy”.

Tôi trấn an ông ấy rằng tôi sẽ không làm bất kỳ việc gì nhằm gia tăng nỗ lực; rằng Mike Donilon sắp trao cho tôi một bản ghi nhớ về cách tranh cử, nếu tôi thật sự tranh cử, nhưng mà tôi vẫn còn cả chặng đường dài trước khi đưa ra quyết định. Ông ấy nói tôi nên dành thời gian và thực sự lĩnh hội tài liệu của Mike. Tôi nên tiếp cận quyết định một cách có phương pháp - hiểu rõ tất cả các con số thăm dò và biến số chính trị cũng như tìm kiếm lời khuyên từ bên ngoài nhóm của mình. 

PHẦN 2: NỖ LỰC CHIẾN ĐẤU UNG THƯ CỦA CON TRAI


Tổng thống Mỹ Joe Biden và con trai Beau Biden.

Ngày 3 tháng Hai năm 2015, là sinh nhật tuổi 46 của Beau, nhưng nó không muốn tôi làm rùm beng lên. Nó muốn tôi tiếp tục làm việc và làm thật tốt, trong khi nó chiến đấu vì sinh mệnh của mình. 

Nỗ lực của Beau, quyết liệt nhưng thầm lặng và có sức truyền cảm hứng. Nó đã vượt qua chuỗi thời gian 12 đến 14 tháng sống sót đối với người bị u nguyên bào thần kinh đệm đa dạng. Và các hình ảnh chụp cắt lớp gần đây nhất không cho thấy rõ ràng một số ít tế bào ung thư mà tiến sĩ Sawaya không thể loại bỏ đang bắt đầu nhân lên. 

Thực tế Beau đang cứng rắn, quyết tâm làm bất kỳ việc gì nó phải làm để vượt qua bệnh tật, mang tới cho cả gia đình hy vọng. Ngay từ đầu, từ hồi cuối mùa hè năm 2013, Beau đã chọn liệu trình điều trị tích cực. 

Tiến sĩ Yung đề nghị Beau tăng gấp ba lần lượng thuốc hóa trị tiêu chuẩn, gọi là Temodar, đồng thời tham gia vào cuộc thử nghiệm lâm sàng đầu tiên cho một phương pháp điều trị thử nghiệm được thiết kế để tăng cường tác dụng của Temodar. 

Beau đã nói: “Cứ làm thôi”. 

Vài tháng sau, khi tiến sĩ Yung đề xuất thêm một loại thuốc chưa được chứng minh nhưng hứa hẹn có thể chống lại một trong những đột biến khiến khối u của nó đặc biệt nguy hiểm, Beau nói: “Cứ làm thôi.” Tiến sĩ Yung lưu ý rằng, dù có bằng chứng nghiên cứu trên động vật cho thấy loại thuốc đó hiệu nghiệm, nhưng lại chưa có nghiên cứu ở người hỗ trợ việc này. Có thể còn có những tác dụng phụ gây khó chịu. “Nếu có ngứa ngáy trên da,” Beau nói: “Tôi chỉ cần mặc áo dài tay và đội mũ chơi bóng chày. Ổn hết”.

Tháng Tư năm 2014, khi Beau bắt đầu gặp khó khăn trong việc nói năng sau khoảng tám tháng tiến hành điều trị, qua hình ảnh chụp cắt lớp, các bác sĩ không dám chắc liệu khó khăn này là do sự phát triển khối u mới hay là tác dụng chậm trễ của việc chạy xạ trị trước đó sáu tuần. 

Sau khi nhận được sự cho phép đặc biệt từ công ty dược phẩm, tiến sĩ Yung hỏi Beau rằng liệu ông ấy có thể bắt đầu cho nó dùng thử một loại thuốc đã được kiểm nghiệm kỹ càng là có thể làm giảm tình trạng sưng và bít kín những mạch máu bị hở quanh khối u không? Beau nói: “Cứ làm thôi”. 

Loại thuốc mới được đưa vào tĩnh mạch và cây kim to tướng có thể gây đau đớn vô cùng nhưng Beau không hề kêu ca. Thế nhưng Jill biết, bà ấy cùng nó đi điều trị hằng tuần ở Philadelphia và bảo đảm nó có được y tá luồn kim chuyên nghiệp và nhẹ nhàng nhất.


Gia đình Joe Biden.

Vài tháng sau, mùa hè năm 2014, Beau ra ngoài và mua một chiếc xuồng máy mới đắt tiền để có thể đưa Natalie và Hunter đi chơi xa, câu cá trên sông Susquehanna hoặc Vịnh Chesapeake. Beau rất thích được ở trên mặt nước - hơi nước trên mặt, cần câu trong tay - nhưng nó cũng rất cẩn trọng với tiền bạc suốt nhiều năm. 

Tôi không hề nói gì với nó hay bất kỳ ai khác, nhưng cả Jill và tôi đều băn khoăn không biết liệu có phải Beau đang bắt đầu chấp nhận ý nghĩ rằng nó có thể không còn nhiều thời gian không? Tại sao lại chờ đợi một ngày mai có thể không đến chứ? Nhưng lại quá dễ dàng xóa bỏ nỗi lo lắng đó bất cứ khi nào tôi nhìn thấy nó. 

Trông Beau vẫn khỏe mạnh. Nó vẫn vận động. Và tất cả chúng tôi đều tin, giống như nó, rằng nếu nó có thể trụ được đủ lâu thì khoa học có thể vượt qua căn bệnh của nó. Có rất nhiều điều đang diễn ra trong lĩnh vực này. Có thể sẽ có một phương pháp điều trị đột phá, chúng tôi bảo nhau hay thậm chí một phương thuốc chữa khỏi bệnh.

Beau đã tự cầm cự suốt mùa hè đó, cho tới tháng Tám năm 2014, đúng một năm sau lần chẩn đoán nó đột nhiên mất sức và tê bại cánh tay phải cùng chân phải. Nó không hề kêu ca. Nó không hề hoảng loạn. 

“Tiếp theo là gì nhỉ?” nó hỏi bác sĩ ung thư của mình. “Chúng ta chiến đấu với chuyện này thế nào?” tiến sĩ Yung gợi ý một loại thuốc mạnh hơn, có thể có các phản ứng phụ như nôn mửa, mệt mỏi, đau miệng và mất cảm giác thèm ăn. Thuốc cũng sẽ làm tăng nguy cơ nhiễm trùng, thiếu máu và thậm chí là mắc các bệnh về máu nghiêm trọng hơn. 

“Được rồi, bác sĩ,” Beau nói, “cứ làm thôi”. Tôi biết khi đó hẳn nó rất suy sụp. Nó không còn thực sự kiểm soát được căn bệnh hay phương pháp điều trị đang ảnh hưởng thế nào đến cơ thể mình; không thật sự kiểm soát được hoạt động của máu trong cơ thể mình; không thật sự kiểm soát được hình ảnh chụp cắt lớp trông ra sao sau mỗi hai tháng; không thật sự kiểm soát được khi nào khối u của mình lại có thể bắt đầu phát triển lại và nghiêm trọng đến mức độ nào. 

[…] Ngày mai là sinh nhật tuổi 46 của nó, ngày 3 tháng Hai năm 2015, nhưng nó không muốn tổ chức linh đình. Bên cạnh đó, Beau nhắc Jill, năm nay là năm của Hunter. Sinh nhật Hunt sau sinh nhật Beau một ngày, và hai đứa luôn luân phiên lựa chọn bữa ăn sinh nhật. “Bánh nướng nhân thịt gà, được không, Mẹ?” Hunter nói. “Tại nhà.”

PHẦN CUỐI: BÀI PHÁT BIỂU CỦA OBAMA GÂY ẤN TƯỢNG VỚI TÔI

Thỉnh thoảng, trong lúc đi, tôi nghĩ về lần đầu tiên Barack Obama và tôi từng nói về việc cùng ăn một bữa với nhau, từ hồi Obama là một thượng nghị sĩ mới được bầu 43 tuổi còn đang cố gắng xác lập vị thế của mình ở Washington; ông ấy muốn tham gia Ủy ban Đối ngoại. 

Tôi là thành viên Đảng Dân chủ cao nhất trong ủy ban, và đủ quyền để có thể quyết định ai được nhận một ghế còn trống, vì thế ông ấy đã đề nghị đến gặp tôi.


Tổng thống Joe Biden và cựu Tổng thống Obama.

Rõ ràng Thượng nghị sĩ Obama sẽ là một nhân vật hữu ích ở ủy ban. Dường như ông ấy có kiến thức sâu rộng, tinh thần làm việc tích cực và ý thức về vai trò của Mỹ trên thế giới - cả khả năng và hạn chế - tương đồng với tôi. 

Hơn thế, bài phát biểu của ông ấy ở Đại hội toàn quốc Đảng Dân chủ của John Kerry mùa hè năm trước thật sự gây ấn tượng với tôi, cũng như với tất cả mọi người lắng nghe bài phát biểu ấy. 

Khi ông ấy nói về “thiên tài thực sự của nước Mỹ, niềm tin vào những giấc mơ giản dị, sự kiên định với những phép màu nhỏ bé,” nghe ông ấy nói như là đang hát từ một cuốn thánh ca giống như của tôi vậy. 

“Người dân không trông đợi chính phủ giải quyết hết mọi vấn đề của họ. Nhưng sâu thẳm bên trong, họ cảm thấy rằng chỉ cần một thay đổi nhỏ trong những điều cần ưu tiên, chúng ta có thể bảo đảm rằng mọi đứa trẻ ở nước Mỹ đều có một cơ hội tốt trong cuộc đời, và rằng cánh cửa cơ hội mở rộng cho tất cả.”

Khi Barack tới văn phòng tôi để bảy tỏ sự kính trọng của ông ấy về điều đó vào một ngày mùa đông lạnh giá 10 năm trước, tôi nói rằng sẽ rất vui nếu có thêm ông ấy trong ủy ban và sẽ bảo đảm điều đó diễn ra. Chúng tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện và tôi đã đề nghị chúng tôi gặp lại để hiểu nhau hơn một chút. 

Tôi biết gia đình ông ấy vẫn còn ở Chicago và ông ấy đang đi đi về về, giống như tôi, nên nói rằng nếu ông ấy muốn cùng tôi ăn tối một bữa nào đó thì rất vui lòng. Tôi có thể ở lại sau khi công việc của Thượng viện xong xuôi và chúng tôi có thể tới một nhà hàng Ý trong khu vực ngay bên ngoài Hill. “Không cần cầu kỳ đâu,” tôi nói.

“Ồ, chúng ta có thể tới một nơi tuyệt vời,” ông ấy nói, giải thích rằng tiền nhuận bút viết sách của ông ấy cũng khá rủng rỉnh. “Tôi lo được việc này”.

“Tôi lo được việc này” vang lên bên tai tôi như một lời rất kỳ lạ, gần như là kiêu ngạo. Chỉ sau này tôi mới hiểu ra, khi tôi biết rõ về ông ấy, rằng Barack không phải kiểu người hay khoe khoang về những gì ông ấy có thể lo liệu và rằng ông ấy có thể cảm thấy bị xúc phạm nếu tôi coi ông ấy như một kẻ có tiền bạc hạn chế. 

Nhưng có lẽ lúc đó Barack không biết rằng tôi mới là người hạn chế về tiền bạc. Chúng tôi chưa từng có được những bữa tối kiểu đó, nhưng ông ấy và tôi đã có rất nhiều bữa trưa như thế vào những năm sau này.

Barack Obama lần đầu tiên gọi cho tôi nói về việc cân nhắc tôi cùng tranh cử với ông ấy vào tháng Sáu năm 2008, không lâu sau khi ông ấy đã bảo đảm đủ đại biểu ứng cử. Tôi đang ngồi trên tàu hỏa về nhà ở Wilmington thì điện thoại reo. Ông ấy xin phép được đề cử tôi và tôi từ chối. 

“Tôi sẽ giúp anh bằng bất kỳ cách nào tôi có thể” tôi bảo ông ấy, “nhưng tôi không muốn làm phó tổng thống”. Rõ ràng tôi không xem nhẹ việc này. Tôi cảm thấy vinh dự khi được mời, nhưng tôi là một thượng nghị sĩ của Hoa Kỳ đã ba mươi lăm năm, một công việc tôi yêu thích, trong một thiết chế mà tôi tôn kính. 

Tôi đã có được sự kính trọng như một nhà lập pháp lão luyện và có thâm niên. Tôi làm chủ chính mình và tôi thích những gì mình đang làm. Tôi cũng tin mình có thể có nhiều đóng góp đáng kể với tư cách Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại hơn là với tư cách phó tổng thống.

Ông ấy nhấn mạnh rằng đây không chỉ là một bài khảo nghiệm và tạo cho tôi ấn tượng rằng tôi đã là ứng viên hàng đầu của ông ấy. “Chuyện này là thật” ông ấy nói. “Nhưng tôi cần một câu trả lời lúc này.”

“Vậy thì câu trả lời là không”.

“Làm ơn đi, Joe. Hãy về nhà và bàn chuyện này với gia đình trước”.

Tôi đồng ý làm vậy và sau khi gác máy, tôi đã gọi cho Jill đề nghị bà ấy triệu tập một cuộc họp gia đình. Năm chúng tôi đã ngồi lại cùng nhau vào buổi tối hôm đó để bàn chuyện.

Phản ứng của gia đình làm tôi ngạc nhiên. Họ đều ủng hộ. Beau và Hunt cho rằng tôi có thể giúp Obama chiến thắng ở các bang chủ chốt như Pennsylvania, Ohio và Florida, kinh nghiệm chính sách đối ngoại của tôi sẽ có lợi cho danh sách ứng cử.

CÁC BÀI LIÊN QUAN:




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét