Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

20200511. DƯ ÂM PHÁN QUYẾT TANDTC ĐỐI VỚI HỒ DUY HẢI

ĐIỂM BÁO MẠNG
ĐÂY LÀ LÚC UBTVQH PHẢI THỂ HIỆN TRÁCH NHIỆM
NGUYỄN NGỌC CHU/ TD 10-5-2020

Khai mạc Phiên họp thứ 41 Ủy ban Thường vụ Quốc hội | baotintuc.vn

Hội đồng Thầm phán (HĐTP) Tòa án Nhân dân Tối cao (TANDTC), với quyết định bác kháng nghị của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao (VKSNDTC) về vụ án oan Hồ Duy Hải vào trưa ngày 08/5/2020, đã giáng một đòn chí mạng lên uy tín nền tư pháp nước CHXHCN Việt Nam.
I. BẢY NGUYÊN NHÂN DẪN ĐẾN PHẪN NỘ CỦA NHÂN DÂN ĐỐI VỚI HĐTP TANDTC
Cả xã hội phẫn nộ. Chưa bao giờ ở Việt Nam dấy lên một làn sóng phản đối dữ dội HĐTP TANDTC như vậy. Không chỉ phẫn nộ, mà 17 thành viên HĐTP TANDTC đã bị nhân dân cả nước lên án qua mạng xã hội. Sau đây là 7 lý do mà nhân dân cả nước lên án 17 thành viên HĐTP TANDTC.
1. COI THƯỜNG PHÁP LUẬT TỐ TỤNG HÌNH SỰ
Là cơ quan xử án tối cao của cả nước, hơn bất cứ ai hết, HĐTP TANDTC phải là nơi tuân thủ nghiêm ngặt nhất Pháp luật (PL) Tố tụng Hình sự (TTHS). Thế nhưng, biểu quyết số 1 (trưa ngày 08/5/2020) của HĐTP TANDTC
“Vụ án đã có những sai sót về tố tụng như đã nêu. Những sai sót đó có làm thay đổi bản chất vụ án hay không?” cùng kết quả 17/17 thành viên biểu quyết “Không thay đổi bản chất vụ án” – là hành động vi phạm PLTTHS, là từ bỏ sự bắt buộc tuân thủ PLTTHS, là sự coi thường PLTTHS.
Cơ quan thực thi pháp luật cao nhất nước mà coi thường pháp luật thì làm sao bảo đảm được công lý?
2. TRÌNH ĐỘ KÉM
Câu hỏi số 1 của HĐTP TANDTC đưa ra để biểu quyết là một câu hỏi tối nghĩa. Thế nào là “thay đổi bản chất vụ án”? Trên thực tế, ý của HĐTP TANDTC muốn diễn tả:
“Vụ án đã có những sai sót về tố tụng như đã nêu. Những sai sót đó có dẫn đến việc xác định sai thủ phạm hay không?”
Cả 17/17 thành viên của HĐTP TANDTC mà không có khả năng dùng đúng câu chữ để diễn tả đúng điều cần diễn tả, thì làm sao người dân có thể tin vào sự đúng đắn của họ trong xét xử các vụ án phức tạp?
Các thẩm phán HĐTP TANDTC phải là những người sử dụng câu từ cô đọng và chính xác nhất, vì họ là những người làm luật và xét xử án. Đó là đòi hỏi tối thiểu của quan tòa. Câu hỏi số 1 đưa ra biểu quyết đã phơi bày sự yếu kém ở mức thảm hại của 17 thẩm phán HĐTP TANDTC – dù được bọc bởi danh hiệu tiến sĩ luật và thạc sỹ luật.
Câu hỏi số 1 đưa ra biểu quyết của HĐTP TANDTC lần nữa chứng minh sự cần thiết yêu cầu của Chánh án TANDTC Nguyễn Hòa Bình: “ngành tòa án sẽ mở lớp tập huấn để viết bản án theo mẫu định sẵn. Lớp học này sẽ mời các giáo viên dạy văn đến dạy về chính tả, ngữ pháp và từng dấu chấm, dấu phẩy…” (https://www.tienphong.vn/xa-hoi/nganh-toa-an-se-moi-giao-vien-den-day-cau-chu-chinh-ta-1112444.tpo).
Không ai có thể tin vào sự sáng suốt tìm ra công lý trong xét xử án ở các quan tòa khi mà chính họ không có khả năng viết đúng câu chữ.
3. KHÔNG ĐỘC LẬP
Vụ án Hồ Duy Hải gây phẫn nộ trong toàn xã hội vì vi phạm nghiêm trọng PLTTHS. Không ai bảo vệ cho tội phạm. Vấn đề là còn vô số nghi vấn trong vụ án chưa được trả lời. Cho nên cả xã hội đòi hỏi một cuộc điều tra mới để xác định đúng tội phạm mà không dẫn đến án oan.
Thế mà trong số cả 17 thành viên HĐTP TANDTC không tìm ra 1 thẩm phán có ý kiến khác biệt. Đây là một sự thống nhất giả tạo. Vì có sự chỉ đạo? Vì không ai dám công khai giơ tay biểu quyết ngược lại? Nó chứng minh sự phụ thuộc trong hoạt động của HĐTP.
Một HĐTP mà các thành viên không độc lập trong xét xử thì đừng mơ đến công lý trong quyết định xử án của HĐTP đó.
4. KHÔNG CÔNG TÂM
Không thể liệt kê ra đây những phi lý trong vụ án oan Hồ Duy Hải mà truyền thông đã đề cập tới trong mấy ngày qua. Chỉ nhấn mạnh rằng, hoạt động của HĐTP TANDTC trong các ngày 6-8/5/2020 toát lên một định hướng xuyên suốt là nhằm kết tội tử hình cho Hồ Duy Hải, mà không hủy án điều tra lại để đi đến tận cùng sự thật.
Cả 4 câu hỏi đưa ra biểu quyết đều nhằm một mục đích duy nhất là bác bỏ kháng nghị của VKSNDTC. Chối bỏ nguyên tắc ‘suy đoán vô tội’. Bỏ qua các vi phạm nghiêm trọng PLTTHS. Khẳng định không ép cung. Khẳng định Hồ Duy Hải tự nhận phạm tội. Khẳng định lời khai phù hợp với diễn biến vụ án mà không đưa được các chứng cứ và tang vật có căn cứ pháp lý vững chắc… HĐTP TANDTC vẫn khăng khăng kết tội tử hình Hồ Duy Hải là đúng pháp luật, đúng người, đúng tội. HĐTP TANDTC thẳng thừng bác bỏ một cuộc điều tra lại vụ án. Tất cả toát lên một mục đích đã định trước. Tất cả toát lên sự không công tâm – không xứng với vị thế quan tòa ngồi ở vị trí HĐTP TANDTC.
5. PHÁ BỎ CÁC CHUẨN MỰC NỀN TẢNG CỦA GIÁO DỤC
Cầu thiết kế sai thì cầu sập. Máy bay thiết kế sai thì máy bay nổ tan xác. Đề ra sai không cần phải giải tiếp. Lời giải sai thì không thể đưa đến kết quả đúng.
Câu hỏi biểu quyết “Vụ án đã có những sai sót về tố tụng như đã nêu. Những sai sót đó có làm thay đổi bản chất vụ án hay không?” và câu trả lời “Không thay đổi bản chất vụ án” – là sự phá bỏ các chuẩn mực nền tảng của giáo dục. Rằng không phụ thuộc vào ra đề sai, không phụ thuộc vào lời giải sai, không phụ thuộc vào tính toán sai, cứ dựa vào đáp số mà quyết định. Đề thi Tốt nghiệp PTTH trên toàn quốc sắp tới đây sẽ chẳng cần phải có đáp án và barem chấm bài. Vì những sai sót từ đầu và trong quá trình làm bài sẽ “không thay đổi bản chất lời giải”!
Các thầy cô giáo dạy luật sẽ giảng cho học trò như thế nào về PLTTHS khi học trò viện dẫn trường hợp câu hỏi số 1 trên của HĐTP TANDTC?
6. AI CŨNG CÓ THỂ TRỞ THÀNH HỒ DUY HẢI
Một đội điều tra yếu kém đến thảm hại về nghiệp vụ tự mình phải thừa nhận sai sót. Một sự vi phạm trắng trợn PLTTHS. Một hồ sơ được lập lên từ 2 nhân tố đó vẫn làm “cơ sở tin cậy” để xử án?
Các nghi can quan trọng nhất bị cố tình bỏ lọt. Dấu vân tay trên hiện trường không được đối chiếu với dấu vân tay của các nghi can bị bỏ lọt. Các chứng vô can về dấu vân tay của Hồ Duy Hải không cản trở buộc tội Hồ Duy Hải. Ai có thể không tin là đã bỏ lọt tội phạm?
Không bảo vệ hiện trường. Đốt tang chứng vật chứng. Ngụy tạo tang chứng vật chứng mới. Ai có thể tin được là đã xử đúng người?
Nói không thấy dấu hiệu ép cung mà trên thực tế thì hầu như không vụ nào không ép cung. Dựa vào lời khai bị can để khẳng định có tội. Ai có thể tin là không có án oan?
Điều sợ hãi của người Việt hiện nay là bất cứ ai cũng có thể trở thành một Hồ Duy Hải, một Nguyễn Thanh Chấn, một Huỳnh Văn Nén, và một Hàn Đức long…
7. LÀM PHƯƠNG HẠI ĐẾN UY TÍN CỦA NỀN TƯ PHÁP VIỆT NAM
Việc coi thường PLTTHS của HĐTP TANDTC cho thấy HĐTP TANDTC “ngồi xổm” trên PLTTHS. Một cách trực tiếp, HĐTP TANDTC đã khẳng định đúng sai tùy thuộc sở thích của HĐTP TANDTC. Họ thích thì họ đưa ra điều khoản mới như điều biểu quyét số 1. Họ không bị ràng buộc bởi PLTTHS của nước CHXHCN Việt Nam. Ho cũng không phụ thuộc vào lý luận và thực tiến PLTTHS của thế giới. Họ cho nhân dân Việt Nam và thế giới biết rằng ở Việt Nam không cần tuân thủ PLTTHS.
Câu hỏi 1 đưa ra biểu quyết của HĐTP TANDTC đã làm giảm lòng tin của nhân dân vào nền tư pháp của nước CHXHCN Việt Nam, làm phương hại đến uy tín của ngành tư pháp nước CHXHCN Việt Nam trên trường quốc tế.
II. TRÌNH ĐỘ ĐIỀU TRA VIÊN YẾU KÉM ĐẾN SỢ HÃI
Không bảo vệ hiện trường vụ án. Không bảo vệ các tang chứng vật chứng vụ án (đốt các phương tiện gây án như dao thớt). Tùy tiện mua dao thớt từ chợ làm vất chứng vụ án. Không xét dấu vân tay các nghi can. Bỏ qua các nghi can quan trọng. Không phân tích dấu vết máu để xác định thời gian gây án. Chỉ dựa vào lời khai của bị can để kết tội. Và hàng loạt các lỗi nghiêm trọng khác trong lập hồ sơ vụ án. Chính các điều tra viên đã tự nhận thiếu sót.
Tính mạng con người mà được gửi gắm vào các điều tra viên yếu kém như vậy thì không ai có thể an toàn tính mạng.
Làm sao ngành tư pháp Việt Nam lại có thể có những điều tra viên yếu kém đến mức như vậy? Do bẳng giả? Do mua chỗ làm việc?
Do bất cứ nguyên do gì đi nữa thì tính mạng con người không thể được gửi gắm vào các điều tra viên yếu kém như vậy. Vì không ai có thể an toàn tính mạng dưới hồ sơ của các điều tra viên này lập nên.
III. HỒ DUY HẢI CÓ BỊ ÉP CUNG KHÔNG?
1. Có nơi nào nào thấy chứng cứ tham nhũng? – mà tham nhũng khắp mọi nơi. Có nơi nào thấy chứng cứ chạy chức chạy quyền? – mà chạy chức chạy quyền diễn ra khắp mọi nơi. Có vụ án nào có dấu hiệu ép cung? – mà ép cung diễn ra khắp mọi nơi… Đó là nghịch lý trớ trêu cay đắng của xã hội Việt Nam hiện nay.
Cho nên, nhân dân lo lắng Hồ Duy Hải bị ép cung mặc dù HĐTP TANDTC cho rằng Hồ Duy Hải không bị ép cung.
2. Tòa án cũng đã từng khẳng định ông Nguyễn Thanh Chấn không bị ép cung. Quan tòa xét xử khẳng định không oan sai. Chỉ nhờ tội phạm ra đầu thú ông Nguyễn Thanh Chấn mới thoát tội sau hơn 10 năm bị giam cầm oan. Lúc đó mới nghe được ông Nguyễn Thanh Chấn nói về “không bị ép cung”:
“Mày có khai không? Tao cho mày chết”. “Cán bộ Trần N.L bắt tôi vẽ dao, tôi không vẽ loại dao gì lại bảo cho mày cái búa vào đầu cho mày chết bây giờ. Cán bộ H.T trên tay lúc nào cũng cầm dao hăm dọa, ép buộc tôi phải nhận. Tiếp đó, cán bộ Ngô Đ.D đọc và bắt tôi viết đơn tự thú ngày 28/9/2003”.
“Cũng trong trại Kế, tôi phải tập đâm bên nọ, đâm bên kia. Họ cho một tù nhân giả làm cô Hoan. Cán bộ đưa cho cái thìa, cái lược để làm hung khí. Tập nhiều lần cho thành thạo, làm đi làm lại để đúng ý họ. Sau đó, họ mượn nhà dân, bắt tôi diễn lại và quay phim thực nghiệm hiện trường”, ông kể tiếp.
“Gần 2 tuần tôi tập tành giết người. Hàng ngày họ đưa tới 1 phòng, trong phòng có 1 hình nộm, 1 con dao giả, cứ tập 8h bắt đầu, 11h30 nghỉ, chiều 14h tới 16h30. Mấy ngày đầu còn người đứng trông, sau đó tự tập, tập đến khi thành thục, thì thực hiện, tức biểu diễn, rồi họ chụp ảnh…”(https://vnexpress.net/ong-nguyen-thanh-chan-mo-ta-viec-bi-ep-cung-2906391.html).
3. Đến ông cựu Bộ trưởng Bộ TT&TT Nguyễn Bắc Son quyền lực mà cũng phải phản cung thì có ai không sợ bị ép cung?
Cho nên, không thể không nghi ngờ rằng Hồ Duy Hải có thể đã bị ép cung.
IV. ĐÂY LÀ LÚC ỦY BAN THƯỜNG VỤ QUỐC HỘI PHẢI THỂ HIỆN TRÁCH NHIỆM
1. Xử tử một người vì phạm tội giết người thì phải chứng minh được người đó đã phạm tội đích thực. Phải xóa bỏ hết mọi nghi ngờ. Còn một nhân tố nghi ngờ thì vẫn không thể kết tội.
Vụ án Hồ Duy Hải đang đầy rẫy những nhân tố nghi ngờ thì làm sao có thể kết án? Tại sao không mở một cuộc điều tra mới để loại bỏ mọi nghi ngờ? Tại sao khẳng định Hồ Duy Hải phạm tội mà lại sợ một cuộc điều tra mới? Vụ án Hồ Duy Hải đã kéo dài hơn 12 năm, kéo dài thêm 6 tháng hay 1 năm nữa không phải là nguyên do để ngăn cản một cuộc điều tra lại.
2. Oan hồn hai nữ nhân viên Bưu điện Cầu voi sẽ không được giải oan nếu tòa án không trị tội kẻ đã giết họ, càng không chấp nhận gây thêm những oan hồn mới.
Chưa đủ cơ sở để khẳng định Hồ Duy Hải phạm tội giết người. Cần một cuộc điều tra mới từ một đội điều tra giỏi và công tâm để tìm đúng tội phạm. Bắt đúng tội phạm để xử án mới giải oan được cho hai nữ nhân viên Bưu điện Cầu voi. Chưa bắt đúng tội phạm là oan chưa được giải.
3. Hồ Duy Hải với sác xuất rất lớn là bị ép cung. Chỉ dựa vào lời khai (có khả năng lớn bị ép cung) của Hồ Duy Hải rồi kết án tử hình Hồ Duy Hải là không đủ căn cứ, là vi phạm pháp luật xử án của nước CHXHCN Việt Nam.
4. Hai câu hỏi số 1 và số 3 mà HĐTP TANDTC đưa ra để biểu quyết hôm 08/5/2020 không chỉ cho thấy sự coi thường PLTTHS mà còn chứng tỏ trình độ yếu kém của HĐTP.
Câu hỏi thứ 3: “Quyết định số 639/QĐ-CTN ngày 17/5/2012 của Chủ tịch nước bác đơn xin ân giảm án tử hình của Hồ Duy Hải đang có hiệu lực như vậy quyết định kháng nghị của Viện kiểm sát có đúng pháp luật hay không?” đã được 17/17 thành viên biểu quyết “Không đúng pháp luật”.
Nếu “Không đúng pháp luật” thì HĐTP TANDTC phải trả lời ngay cho VKSNDTC từ đầu, mà không cần phải mở phiên tòa Giám đốc thẩm dài đến 3 ngày để bác kháng nghị của VKSNDTC. Một khả năng khác nữa là HĐTP TANDTC có thể mở phiên họp chỉ để xem xét tính hợp pháp của kháng nghị VKSNDTC.
5. Có dấu hiệu cho thấy HĐTP TANDTC đã không công tâm trong quyết định bác kháng nghị của VKSNDTC hôm 08/5/2020. Các thành viên HĐTP TATCND đã không độc lập trong đưa quyết định.
6. Đây là lúc Ủy ban Thường vụ Quốc hội phải hành động để bảo vệ công lý cho người dân, để chứng minh nhà nước CHXHCN Việt Nam có nền tư pháp công bằng, để chứng minh Quốc hội là đại diện cho quyền lợi của nhân dân.
7. Đây cũng là lúc những người nhìn thấy oan sai trong vụ án Hồ Duy Hải, mà đã dũng cảm lên tiếng bảo vệ, như bà Lê Thị Nga – Chủ nhiệm UBTPQH, như ông Lê Minh Trí – viện trưởng VKSNDTC, không thể lùi bước trước cái ác. Nếu các vị dừng bước thì những người dân “thấp cổ bé họng” làm sao có thể chống chọi được với cái ác đầy quyền lực? Nhân dân cả nước đang trông cậy vào các vị.
8. Các vị ĐBQH Lê Thanh Vân và Lưu Bình Nhưỡng đã cất tiếng nói bảo vệ công lý. Còn gần 500 ĐBQH khác ở đâu? Hàng ngàn luật sư, hàng trăm thẩm phán có trình độ ở đâu?
Bất cứ ai cũng có thể rơi vào tình cảnh của Hồ Duy Hải.
9. Những bà mẹ Việt Nam đã khô nước mắt khóc con trong chiến tranh. Những bà mẹ Việt Nam không thể mất con một cách oan trái khi luật pháp không được thượng tôn trong thời bình.
12 năm với hơn 2000 đơn kêu oan, nước mắt của mẹ tử tù Hồ Duy Hải đã chảy thành sông. Trời đất quỷ thần đều phải cảm động.
P/S: DANH SÁCH HĐTP TANDTC:
Chánh án Tòa án nhân dân tối cao NGUYỄN HÒA BÌNH – Năm sinh: 1958. Quê quán: Hành Đức, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi. Trình độ chuyên môn: Phó Giáo sư, Tiến sỹ Luật.
Phó chánh án Tòa án nhân dân tối cao LÊ HỒNG QUANG – Năm sinh: 1968. Quê quán: Vĩnh Bình Nam, Vĩnh Thuận, Kiên Giang. Trình độ chuyên môn: Tiến sỹ Luật, Cử nhân kinh tế
Phó Chánh án Tòa án nhân dân tối cao NGUYỄN TRÍ TUỆ – Năm sinh: 1963. Quê quán: Mão Điền, Thuận Thành, Bắc Ninh. Trình độ chuyên môn: Tiến sỹ Luật
Phó chánh án Tòa án nhân dân tối cao NGUYỄN THÚY HIỀN – Năm sinh: 1960. Quê quán: Hưng Hà, Thái Bình. Trình độ chuyên môn: Tiến sỹ Luật
Phó chánh án Tòa án nhân dân tối cao DƯƠNG VĂN THĂNG – Năm sinh: 1969. Quê quán: Xã Đỗ Động, huyện Thanh Oai, thành phố Hà Nội. Trình độ chuyên môn: Tiến sỹ Luật
Phó Chánh án Tòa án nhân dân tối cao NGUYỄN VĂN DU – Năm sinh: 1963. Quê quán: Vệ An, Bắc Ninh. Trình độ chuyên môn: Tiến sĩ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao BÙI NGỌC HÒA – Năm sinh: 1955. Quê quán: Liên Bảo, Vụ Bản, Nam Định. Trình độ chuyên môn: Tiến sĩ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao TỐNG ANH HÀO – Năm sinh: 1956. Quê quán: Khánh Đông, Sa Đéc, Đồng Tháp. Trình độ chuyên môn: Thạc sỹ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao NGUYỄN VĂN THUẬN – Năm sinh: 1958. Quê quán: An Châu, Đông Hưng, Thái Bình. Trình độ chuyên môn: Tiến sĩ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao ĐẶNG XUÂN ĐÀO – Năm sinh: 1955. Quê quán: Thanh Chương, Nghệ An. Trình độ chuyên môn: Thạc sỹ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao CHU XUÂN MINH – Năm sinh: 1956. Quê quán: Đồng Hóa, Kim Bảng, Hà Nam. Trình độ chuyên môn: Cử nhân Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao TRẦN VĂN CÒ – Năm sinh: 1958. Quê quán: Ngãi Xuyên, Trà Cú, Trà Vinh. Trình độ chuyên môn: Cử nhân Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao NGUYỄN THỊ HOÀNG ANH – Năm sinh: 1960. Quê quán: Hải Tân, Hải Lăng, Quảng Trị. Trình độ chuyên môn: Tiến sỹ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối caoLƯƠNG NGỌC TRÂM – Năm sinh: 1966. Quê quán: Hà Nội. Trình độ chuyên môn: Thạc sỹ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao ĐÀO THỊ XUÂN LAN – Năm sinh: 1961. Quê quán: Đồng Lạc, Chí Linh, Hải Dương. Trình độ chuyên môn: Tiến sỹ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao LÊ VĂN MINH. Năm sinh: 1964. Quê quán: Yên Thái, Yên Định, Thanh Hóa. Trình độ chuyên môn: Thạc sỹ Luật
Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao NGUYỄN VĂN TIẾN – Năm sinh: 1966. Quê quán: Nhân Hòa, Mỹ Hào, Hưng Yên. Trình độ chuyên môn: Thạc sĩ Luật.
HÃY CỨU HỒ DUY HẢI !
CHU HẢO/ BVN 11-5-2020
Nếu bản án tử hình đối với Hồ Duy Hải (HDH) được thực thi như ý nguyện của 17 quan tòa Giám đốc thẩm ngày 8 tháng 5 năm 2020 thì chính họ là những tên đao phủ; và nền công lý này, về thực chất, đã phản bội lại nhân dân.
HDH vẫn đang tạm thời được sống cho đến khi 1% khe cửa công lý khép lại hẳn.
Hãy mau mau lên tiếng để cứu mạng sống của HDH và ngăn chặn không cho Tòa án Tối cao lộng hành ngang ngược. Họ đồng lòng khẳng định việc Sơ thẩm và Phúc thẩm của án tử hình đối với HDH là đúng, mặc cho quá trình điều tra xét hỏi có nhiều sai sót và vi phạm các quy định tố tụng. Theo quy tắc pháp luật và đạo đức nghề nghiệp, trong trường hợp các chứng cứ buộc tội chưa được xác minh chắc chắn thì mọi suy đoán dẫn đến kết luận đều phải tuân theo nguyên tắc gỡ tội cho người bị kết án. 17 quan tòa này đã làm điều ngược lại. Họ táng tận lương tâm. Họ tùy tiện bác bỏ kháng nghị của Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao và “ngồi xổm” lên vai trò giám sát của Quốc hội.
Như chúng ta đều biết từ khi có khái niệm pháp luật cho đến nay, chưa bao giờ và không ở đâu trên trái đất này có một nền công lý hoàn hảo. Cùng với sự tiến bộ của văn minh nhân loại, nó được nhích lên từng bước một cách gian nan. Theo Michel Foucault (Pháp, tác giả Giám sát và trừng phạt: Sự ra đời của nhà tù – Surveiller et punir: Naissance de la prison), các án “bỏ túi” đã có từ thời Trung cổ.
Thế đấy, nhưng mức độ suy đồi công lý nói trên chưa thấm gì so với sự suy đồi của 17 ông quan tòa Giám đốc thẩm. Quá quắt lắm rồi! Không thể chịu đựng được nữa rồi! Hãy lên tiếng! Đừng sợ!
Không lẽ Việt Nam ta quay về thời Trung cổ! Mà còn tệ hại hơn!
C.H.
Tác giả gửi BVN 
"VỤ HỒ DUY HẢI KHÔNG CHỈ LÀ TÍNH MẠNG CON NGƯỜI"
HOÀNG THUỲ/ BVN  11-5-2020
Đại biểu Quốc hội Lê Thanh Vân. Ảnh: Ngọc Thắng
Tiến sĩ luật Lê Thanh Vân, đại biểu Quốc hội, kiến nghị Quốc hội giám sát tối cao vụ án Hồ Duy Hải bởi cho rằng không đơn giản là xem xét tính mạng một con người.
Ngày 8/5, sau quyết định giám đốc thẩm, ông Lê Thanh Vân đã có kiến nghị với Chủ tịch Quốc hội đề xuất Uỷ ban Thường vụ hoặc Quốc hội vào cuộc ngay để giám sát tối cao với vụ án.
Ông đánh giá thế nào về quyết định của Hội đồng Thẩm phán TAND Tối cao trong vụ án Hồ Duy Hải?
- Tôi cho rằng quyết định của Hội đồng Thẩm phán TAND Tối cao trong phiên giám đốc thẩm giải quyết không thoả đáng các căn cứ VKSND Tối cao đưa ra trong kháng nghị.
Tôi chưa từng để cảm xúc lấn át lý trí trong việc nhận định diễn biến của vụ việc này. Thâm tâm tôi luôn cầu mong Hải vô tội, để Hải thực sự xứng đáng với sự xả thân của người mẹ nhiều năm trời đi kêu oan, nhưng cũng mong nỗi oan khuất của hai cô gái chết trẻ phải được làm rõ và thân nhân của họ tin tưởng vào sự nghiêm minh của pháp luật. Kẻ thủ ác phải bị trừng trị đích đáng song phải đúng người, đúng tội.
Quyết định giám đốc thẩm nói có sai sót trong quá trình tố tụng mà không huỷ án để điều tra lại, ông đánh giá thế nào?
- Điều này tạo tiền lệ không tốt cho trình tự tố tụng với những vụ việc sau này. Không tốt về mặt tiền lệ vì người ta cho rằng sai phạm trong tố tụng không ảnh hưởng đến bản chất vụ án, từ đó có thể chủ quan, xem thường quy trình tố tụng.
Tôi cho rằng Quốc hội cũng cần giám sát lập luận "sai sót trong quá trình điều tra nhưng không ảnh hưởng đến bản chất vụ án" của Hội đồng Thẩm phán TAND Tối cao.
Kháng nghị của VKSND Tối cao không đề cập đến việc Hải bị oan mà chỉ kiến nghị yêu cầu xem xét lại đúng pháp luật các diễn biến của vụ án. Tôi và nhiều người khác cũng yêu cầu vụ việc xử lý theo trình tự và căn cứ vào pháp luật một cách thuyết phục chứ chưa bình luận việc Hải có oan hay không. Quá nhiều thủ tục tố tụng vi phạm thì vụ án cần được điều tra lại.
Hơn nữa, cơ quan tố tụng phải tôn trọng nguyên tắc suy đoán vô tội đã được quy định tại điều 31 của Hiến pháp và điều 13 của Bộ luật Tố tụng hình sự, nghiêm cấm suy luận chủ quan, dễ dẫn đến hàm oan cho người vô tội.
Sau quyết định giám đốc thẩm, vụ án có thể được xem xét theo quy trình nào?
- Tôi cho rằng vẫn có thể áp dụng trình tự tố tụng đặc biệt để xem xét bản án giám đốc thẩm của Hội đồng Thẩm phán. Theo điều 404 của Bộ luật Tố tụng hình sự, Uỷ ban Thường vụ, Uỷ ban Tư pháp, Viện trưởng Kiểm sát nhân dân tối cao và Chánh án Toà án nhân dân tối cao có quyền yêu cầu xem xét lại.
Bằng phương pháp loại trừ, Viện trưởng VKSND Tối cao vừa đưa ra kháng nghị, Chánh án là chủ toạ hội đồng xét xử vừa diễn ra, vậy chỉ còn Uỷ ban Thường vụ Quốc hội và Uỷ ban Tư pháp. Trong đó, Uỷ ban Tư pháp đã vào cuộc năm 2015, nên tôi đề nghị Thường vụ Quốc hội giám sát vụ án này để từ đó yêu cầu Hội đồng thẩm phán TAND Tối cao xét xử lại.
Căn cứ để yêu cầu xét xử lại là đã có vi phạm nghiêm trọng tố tụng dẫn đến việc xem xét thiếu khách quan, hoặc có tình tiết thay đổi bản chất vụ án.
Bên cạnh đó, tính khách quan của phiên toà giám đốc thẩm cần được đảm bảo vì Chánh án TAND Tối cao Nguyễn Hoà Bình năm 2011 là Viện trưởng VKSND Tối cao đã ký bản không kháng nghị, tức là khẳng định vụ án đã đúng người đúng tội.
Uỷ ban Thường vụ có thể là một chủ thể giúp Quốc hội giám sát Tối cao với hoạt động xét xử nói chung của toà án và riêng đối với vụ án này. Ngoài ra, theo thủ tục tố tụng đặc biệt, Uỷ ban Thường vụ có quyền yêu cầu Hội đồng thẩm phán xem xét lại bản án. Trước đây, Quốc hội khoá 11 cũng từng lật lại một vụ án oan sai.
Ông thấy cần rút ra bài học gì?
- Đó là bài học về tuân thủ pháp luật, nghĩa là từ bước đầu tiên của quá trình điều tra đến khâu cuối cùng là xét xử. Pháp luật phải được thực thi, cẩn trọng từng li từng tí, nhất là vụ án hình sự.
Bài học thứ hai là sự giám sát của cơ quan chức năng với hoạt động tư pháp, đặc biệt là vai trò giám sát của nhân dân, phương tiện truyền thông. Quá trình tố tụng phải minh bạch, có sự tham gia của các thành phần theo luật định, phải bình đẳng, công khai, có mặt luật sư, người bào chữa ngay từ đầu để tránh bức cung nhục hình, thay đổi hiện trường, thay đổi vật chứng.
Bài học về sử dụng cán bộ vô cùng sâu sắc, trong đó, khâu đầu tiên là cán bộ điều tra phải có đầy đủ năng lực để thu thập chứng cứ, bảo vệ hiện trường. Vụ Hồ Duy Hải không đơn giản chỉ là xem xét tính mạng một con người. Nền tư pháp phải tuân theo pháp luật một cách độc lập.
Cá nhân ông thực hiện quyền giám sát của đại biểu Quốc hội với vụ án này như thế nào?
- Tôi đã thực hiện quyền giám sát, đã kiến nghị Chủ tịch Quốc hội xem xét đưa hoạt động giám sát của Quốc hội đối với hoạt động của toà án thông qua vụ án. Tôi sẽ kiên trì bảo vệ quan điểm đấy để xúc tiến sớm hoạt động giám sát, đáp ứng sự mong mỏi của người dân hiện nay.
Vụ việc này đúng sai thế nào thì trước hết các cơ quan tố tụng phải thực hiện nghiêm quy định của pháp luật, sau đó mới đánh giá yếu tố chứng cứ vật chứng, đánh giá yếu tố cấu thành tội phạm.
H.T.
Nguồn: vnexpress.net
HỒ DUY HẢI BÁN TÀI SẢN CHO AI ? 
TRƯƠNG CHÂU HỮU DANH/ TD 10-5-2020
Vụ Hồ Duy Hải, tôi và nhà báo Minh Tâm – Minh Thông, là 3 người đầu tiên có mặt tại hiện trường (cách cơ quan cũ của tôi – Báo Long An, 6 – 7km). Tôi cũng là người giữ nhiều bút lục nhất (chỉ sau luật sư).
Về chuyện cán bộ lấy nữ trang của Hồ Thu Thủy (em ruột Hải) đưa vào tang vật vụ án, mọi người tương đối rõ nên tôi không nhắc lại.
Riêng tội “cướp” của Hồ Duy Hải, thì hồ sơ rất bậy.
Theo bản án, Hải đã chiếm đoạt được tài sản của hai nạn nhân và sau đó đem đi tiêu thụ. Cụ thể, Hải đã lấy những tài sản sau:
Về nữ trang: lấy của Vân: 1 dây chuyền, 1 vòng đeo tay vàng và 1 nhẫn. Hồng: 1 đôi bông tai, 1 dây chuyền vàng, 1 lắc đeo tay và 2 nhẫn vàng kiểu”. Sau đó đem bán tại Cửa hàng vàng bạc chợ An Đông được 3.500.000 đồng”.
Tài sản khác: “điện thoại Nokia 1100, bán cho tiệm Thiện Mỹ được 200.000 đồng” và “khoảng 40-50 sim điện thoại” sau đó “bỏ vào bọc rác phi tang gần nhà số 111/2 Trần Bình Trọng, Q5”.
Bản án nhận định kết luận trên “Phù hợp với lời khai của anh Nguyễn Văn Mừng, Nguyễn Văn Hộ, Lê Thị Thu Hiếu, Nguyễn Mi Sol, Đinh Phú Hùng, Đặng Thị Phương Thảo là những người thân của 2 bị hại”. Tuy nhiên, hồ sơ vụ án cho thấy thực chất không hề có sự “phù hợp”. Cụ thể:
Về tài sản của Hồng, bản án nói Hải lấy “1 lắc đeo tay”, có sự khác biệt về kiểu dáng. Theo ông Mừng (ba Hồng) và chị Hiếu thì Hồng có “1 chiếc lắc gọng vàng cứng”. Nhưng anh Nguyễn Mi Sol, tại “BB ghi lời khai” lại khai Hồng có “1 cái lắc kiểu trái châu móc máy”. Còn Hải khai lấy của Hồng “1 vòng đeo tay dạng xích”.
Về tài sản của Vân: Bản án nói Hải lấy: “1 vòng đeo tay và 1 nhẫn”. Nhưng theo ông Hộ (ba Vân), chị Hiếu và anh Mi Sol – thì Vân có “1 đôi bông tai và 1 sợi dây chuyền”- không hề có vòng đeo tay. Như vậy bản án đã kết luận Hải lấy tài sản mà Vân không có(?).
Chưa kể theo “Biên bản xét nghiệm ở hiện trường” (BL 45), thì két sắt bưu cục vẫn còn chùm chìa khóa và trong đó vẫn còn : “2 nhẫn vàng và 893.000 đồng”. Như vậy 2 chiếc nhẫn này của ai? Sao lại cho rằng Hải đã lấy?
Việc tiêu thụ tài sản không rõ ràng:
Theo Cáo trạng, Hải bán nữ trang tại “Cửa hàng vàng bạc đá quý chợ An Đông” và cửa hàng “có làm hóa đơn nhưng Hải vứt bỏ sau đó. Nhưng chị Nguyễn Kim Chi, người giao dịch (tại bút lục 169, 170) khai “không thể xác định, không nhớ được” ai là người bán. Còn bà Đặng Thị Liên, chủ cửa hàng thì cho biết “ khi mua chỉ viết giấy tính tiền”, không có hóa đơn. (bút lục 171, 172).
Chiếc điện thoại Nokia 1100: ban đầu Hải khai bán cho một thanh niên lạ mặt, sau đó khai bán cho cửa hàng ĐTDĐ không nhớ tên. Theo Cáo trạng, Hải bán điện thoại cho Cửa hàng điện thoại di động Thiện Mỹ. Nhưng bà Nguyễn Thị Huệ – chủ tiệm Thiện Mỹ khai “không nhớ được người bán” (Bút lục 178, 179).
Như vậy, rõ ràng không hề có sự “phù hợp” như Cáo trạng đã nêu.
Nói tóm lại, 17 anh thẩm phán gần như không dám cho điều tra lại và đang cố đấm ăn xôi.
Chỉ có điều, sạn nhiều xôi ít.
Bạn nào cần bút lục lời khai các chủ tiệm, thì mình sẵn sàng. Các bạn tới hỏi chủ, bảo đảm họ không nhớ gì đâu.
Hình: FB tác giả
THẾ SỰ ĐUA NHAU NÓI DẠI KHÔN
NGUYỄN ĐÌNH CỐNG/ BVN 10-5-2020
Bài này viết về dại khôn trong kết luận Giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải, nhưng trước tiên xin bàn qua hai chữ dại khôn chung chung.
Hồi bé tôi có học thuộc lòng bài thơ 8 câu, xin chép ra 4 câu đầu :
Thế sự đua nhau nói dại khôn
Biết ai khờ dại, biết ai khôn (*)
Khôn đường cờ bạc là khôn dại.
Dại chốn văn chương, ấy dại khôn.
Trên đời phần nhiều người tự cho mình là khôn, có mấy ai nhận là dại. Nhưng rồi kết quả công việc lâu dài  mới chỉ ra được  phần nào dại, phần nào khôn.
Xin điểm vài việc lớn trong lịch sử:
  • Việc ĐCSVN rút vào bí mật (thay cho tuyên bố tự giải tán) vào năm 1946, nhiều người cho là rất khôn, nhưng hóa ra quá dại;
  •  Làm cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, vội vàng hợp tác hóa nông nghiệp, tạo các quả đấm thép và ưu tiên phát triển công nghiệp nặng trong nền kinh tế, chủ trương tiến nhanh, tiến mạnh tiến vững chắc v.v… ban đầu đều cho là rất khôn, sau khi thực hiện mới lộ ra là quá dại.
Trong việc Giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải có một điều làm tôi vô cùng  ngạc nhiên là mọi kết luận của tòa đều được nhất trí “chăm phần chăm”. Tham khảo mới thấy có bài báo cho rằng đó là “kịch bản hoàn hảo” (bài của LS Đặng Đình Mạnh), hoặc “vở kịch hoàn hảo” (bài của Thảo Ngọc).
Giống nhau giữa hai bài là vở kịch  được dàn dựng khá công phu, kịch bản được thống nhất từ trước (có thể từ chỗ cao hơn), khác nhau ở chỗ Thảo Ngọc cho rằng người ta cố giết Hải, còn Đặng Đình Mạnh cho rằng người ta sẽ tha chết cho Hải theo cách khác, đó là  Hải xin giảm án tử, Chủ tịch nước chấp nhận cho giảm xuống chung thân. Hải sẽ bị giam thêm vài năm trong trạng thái rộng rãi hơn rồi được phóng thích.
Trong bài “Ba cửa sống còn lại của Hồ Duy Hải” (bài của Văn Khiêm) cũng chỉ ra khả năng Hải sẽ xin và Chủ tịch nước sẽ tha.
Hội đồng xét xử cho rằng họ đã quá khôn, chắc rồi cũng có nhiều người phụ họa theo mà ca ngợi sự khôn đó. Hỏi rằng gia đình, xã hội muốn gì, phần đông muốn cứu người vô tội Hồ Duy Hải. Thế thì cuối cùng Hải vẫn được cứu, thoát án tử, được tha, chỉ chậm lại một chút. Lại bảo vệ được tòa cấp dưới, bảo vệ được uy tín của cơ quan điều tra, bảo vệ được ý kiến của chính ông Chánh án cách đây hơn chục năm trước đã bác bỏ việc điều tra lại vụ án, còn  tạo cơ hội cho Chủ tích nước thi ân, làm phúc. Lại tiết kiệm cho ngân sách hàng chục tỷ (phải đền bù cho Hải nếu kết luận bị oan). Được cùng một lúc nhiều thứ như vậy thì trăm phần trăm thông qua là quá khôn rồi còn gì.
Ông Chánh án tự cho là đã rất khôn, nhiều người sẽ phụ họa theo. Nhưng liệu trong này có cái dại nào không. Thưa rằng có và rất nguy hiểm. Việc làm của Chánh án không thể hiện sự thông minh, không chứng tỏ có trí tuệ mà chỉ là mưu mô xảo trá, mang lại kết quả lợi ít hại nhiều.
Cái hại đầu tiên và lớn nhất là công lý bị chà đạp, tiếp theo là sự mất lòng tin của đại đa số người dân vào pháp luật, vào chính quyền, thứ ba là sự dung túng cho tòa án các cấp và cơ quan điều tra làm bậy, mà không chịu trách nhiệm về việc làm sai trái.
Yêu cầu chính đáng của nhân dân, của dư luận xã hội là xét xử công minh, không kết án oan người vô tội chứ không phải chỉ nhắm vào cứu Hồ Duy Hải khỏi dựa cột.
Giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải còn sẽ được tranh luận “Thế sự đua nhau nói dại khôn”, tôi tin là nó sẽ để lại một vết nhơ trong lịch sử của tòa án và trong cả lịch sử dân tộc về một thời sự độc tài và kém trí tuệ lên ngôi, một thời mà lẫn lộn dại khôn, lẫn lộn tà chính.
N.Đ.C.
Tác giả gửi BVN 
(*) Câu này, dị bản quen thuộc trong nhiều sách cổ là "Biết ai là dại biết ai khôn" - BVN Chú.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét