Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2019

20191221. BÀN VỀ NGƯỜI THẦY TRONG THỜI ĐẠI MỚI

ĐIỂM BÁO MẠNG

BÀN VỀ NGƯỜI THẦY TRONG THỜI ĐẠI  MỚI

VŨ NGỌC HOÀNG/ GDVN 20-12-2019

(Tấn Tài lược ghi)
Từ xưa tới nay công việc khai hóa văn minh cho dân tộc và xây dựng nhân cách cho bao lớp người luôn là công việc vĩ đại nhất, gắn với vai trò vô cùng quan trọng của người thầy.
Máy tính không thể thay thế người thầy (*)
Những năm gần đây, với sự tiến bộ nhanh chóng của công nghệ thông tin, đã xuất hiện ý kiến cho rằng, vai trò của người thầy sẽ không còn quan trọng như trước nữa do công nghệ thông tin sẽ thay thế dần.
Tiến sĩ Vũ Ngọc Hoàng bàn về người thầy trong thời đại ngày nay. Ảnh: Thùy Linh
Ý kiến đó cũng có lý do, vì công nghệ thông tin sẽ làm chức năng truyền thụ kiến thức là công việc chủ yếu của người thầy trước đây.
Nhưng về cơ bản thì ý kiến trên không đúng. Vai trò của người thầy chẳng những không giảm đi mà ngược lại còn tăng lên vì giáo dục truyền thụ kiến thức sẽ chuyển sang giáo dục phát triển năng lực.
Mà phát triển năng lực thì quan trọng và khó hơn nhiều so với truyền thụ kiến thức. Và ngay cả công nghệ thông tin thì cũng vận hành theo những chương trình và nội dung do người thầy lập ra.
Ai cũng đã từng có những người thầy. Nhưng khái quát lại xem người thầy nên như thế nào thì không phải không có nhiều ý kiến khác nhau.
Người thầy ở bất cứ thời đại nào thì cũng đều có một số điểm giống nhau về cơ bản vì họ đều là người thầy, làm cái nghề đặc trưng là trồng người.
Đồng thời, trong mỗi thời đại, ở mỗi quốc gia, người thầy có những đặc điểm riêng không như các thời đại và quốc gia khác.
Những điểm chung nhất của người thầy ở mọi thời đại là gì? Trước tiên, họ phải là tấm gương về nhân cách, trung thực, nhân ái, tận tâm, có bản lĩnh bảo vệ chính kiến và chân lý, bên vực lẽ phải cho đời, không vướng bận tiền tài và danh vị.
Cũng chính vì lẽ ấy mà nhiều người ở các thế hệ khác nhau đã gọi Chu Văn An là người thầy của các thời đại, là thầy của những người thầy.
Kiến thức của người thầy đương nhiên là hết sức quan trọng nhưng rồi cũng có giới hạn và sẽ được bổ sung, thay thế bằng những kiến thức khác mới hơn, còn các giá trị về nhân cách mới là thứ bền lâu mãi.
Kiến thức của thầy để trang bị cho học trò, còn nhân cách của thầy thì tác dụng trực tiếp và mạnh mẽ vào sự nghiệp “trồng người”, truyền cảm các giá trị nhân văn sang nhân cách của học trò.
Chúng ta thường nhìn thấy không ít những người thầy tâm huyết với công việc dạy  người, muốn góp phần nhiều nhất có thể cho việc hình thành và phát triển nhân cách (kiến thức, năng lực và phẩm chất) của người học, luôn mong muốn học sinh trưởng thành.
Những người thầy lớn có ước muốn học trò sẽ vượt mình và vượt sách. Nói chung người thầy nào cũng cố gắng rèn luyện phẩm chất, nâng cao kiến thức và năng lực giảng dạy, giữ hình ảnh người thầy trong lòng học sinh.
Trong quan hệ với học trò, người thầy thường và cần đứng ở vị trí cao thượng, trong sáng, vị tha, khoan dung, và nghiêm khắc, tìm thấy niềm vui thật sự mỗi khi nhận thấy học trò tiến bộ.
Đó là một số đặc điểm chung nhất của người thầy. Và đương nhiên là chưa đủ và không phải ai cũng được như thế.
Người thầy nay và xưa có gì khác nhau?
Còn những đặc điểm khác nhau giữa người thầy ngày nay và các thời đại trước? Trước tiên, cần trao đổi về một số đặc điểm của thời đại ngày nay vì chính nó là lý do, nguyên nhân và cơ sở làm cho người thầy phải khác trước.
Rồi trên cơ sở khoa học, thực tiễn đó, ta thử phác họa đặc điểm người thầy ngày nay.
Trong thời đại của kỷ nguyên thông tin, thế giới thay đổi rất nhanh, các thành tựu khoa học công nghệ và kiến thức do loài người tích góp lại đã nhiều vô kể và nâng cao chất lượng, thông tin nhiều chiều, cách tiếp cận đa dạng và đa phương thức.
Người thầy nếu tiếp tục làm nhiệm vụ truyền thụ kiến thức như trước kia thì sẽ không còn phù hợp vì không biết sẽ cập nhật thế nào cho hết và truyền thụ bao nhiêu cho đủ, để làm gì và cất giữ ở đâu trong đầu óc của học trò.
Công nghệ thông tin sẽ thay thế căn bản chức năng truyền thụ kiến thức của người thầy.
Và khi ấy người thầy sẽ có nhiều thì giờ hơn để chủ yếu là hướng dẫn cho học sinh cách học, phương pháp tiếp cận, tự tìm kiếm kiến thức, cách phân tích và tổng hợp.
Giới thiệu giá trị cốt lõi nhất để làm ngọn hải đăng cho học sinh trong quá trình tự học, tự tìm kiến thức trong đại dương mênh mông của tri thức nhân loại.
Nếu như trước đây người thầy là người truyền thụ kiến thức cho học sinh, thì nay là người giúp cho học sinh cách học để phát triển năng lực tự mình.
Học sinh phải trở thành chính họ, với năng lực và nhận thức cao hơn. Chứ học sinh không phải là kết quả do ai nặn ra theo ý muốn chủ quan áp đặt của người “tạo mẫu”.
Và theo đó, người thầy là bạn đồng hành với học sinh trong quá trình đi tìm chân lý, chứ không phải là người nắm độc quyền chân lý và áp đặt cho học sinh, bắt phải thừa nhận và yêu cầu học sinh phải thuộc lòng, không được khác thầy, khác sách.
Người thầy cần giúp cho học sinh biết tự học, chuyển quá trình đào tạo sang tự đào tạo, có tư duy độc lập và bản lĩnh để bảo vệ các chân lý khoa học và chính kiến của mình;
Có thể khác thầy, khác sách, biết cách vượt thầy và vượt sách, chứ người thầy không phải là hình mẫu, thước đo và giới hạn để học sinh phải giống thầy, phấn đấu để gần bằng thầy.
Nếu vậy thì thế hệ sau sẽ không bằng thế hệ trước và cứ thế mà đứng đó hoặc thụt lùi.
Theo đó, người thầy phải có nhiều hiểu biết về khoa học giáo dục hiện đại, tâm lý học, là nhà giáo dục, nhà văn hóa và người nghệ sĩ.

Tôi có người thầy, suốt 3 năm đại học chỉ hỏi, không dạy!

Ngày tôi còn nhỏ, có lần hỏi một ông bác lớn tuổi nhờ ông chỉ đường giúp để đi đến một địa danh cần đến.
Ông bác không bảo phải rẽ trái, rẽ phải, hay đi thẳng, mà chỉ nói là tôi đang ở phía đông-nam, nơi cần đến là phía tây-bắc, còn đường đi cụ thể thì nằm ở phía dưới mũi (tức là miệng - vừa đi vừa hỏi đường). Đó là cách dạy về phương pháp.
Tiến sĩ Vũ Ngọc Hoàng - Phó chủ tịch Hiệp hội các trường Đại học, Cao đẳng Việt Nam chia sẻ quan điểm về người thầy thời đại ngày nay. Ảnh: TT
Một ông thầy nữa, suốt 3 năm cuối của đại học, trong các buổi hướng dẫn khoa học, ông không hề giảng cho chúng tôi bất kỳ kiến thức gì, mà chỉ đặt câu hỏi.
Ông hỏi để chúng tôi tự tìm câu trả lời và chẳng thấy ông nhận xét gì hay phản biện trực tiếp vào nội dung trả lời ấy mà ông lại tiếp tục hỏi.
Cứ thế, hỏi và hỏi… Nhưng đến cuối khóa học thì học trò nào cũng cảm thấy trưởng thành nhiều, tự tin hơn nhiều, kiến thức và phương pháp đều tốt hơn rất đáng kể. Thế là ông đã thành công!
Biết hỏi là biết học. Biết hỏi cũng là biết dạy. Hỏi những câu hỏi gì là cả một ý tưởng, một dự định, một tư duy và phương pháp tiếp cận.
Một ông thầy khác, khi viết cách giải bài toán lên bảng và bảo học trò chép lại đem về xem làm mẫu.
Một học sinh đứng lên thưa thầy cách giải ấy không phải tối ưu. Thầy hỏi, vậy theo em thì còn cách nào, em có thể viết lên bảng đi?
Học sinh ấy đứng dậy, bước lên bục và trình bày cách giải của mình. Người thầy giáo xuống ngồi phía dưới nhìn lên xem học trò giải toán.
Cuối bài ông xúc động khen người học trò giỏi sáng tạo và bảo cả lớp chép bài của bạn ấy về nghiên cứu (thay cho bài mẫu trước đó của ông).
Nhiều năm sau, số học sinh trong lớp ấy vẫn thường kể lại cho mọi người về việc đó với một sự trân trọng và tự hào về người thầy lớn của mình.
Cách đây đã lâu, khoảng 40 năm trước, một cán bộ văn hóa của Việt Nam đến chơi nhà một ông cán bộ văn hóa của Liên-xô (cũ).
Ông cán bộ Việt Nam ấy chứng kiến một chuyện rằng, cô con gái 16 tuổi của ông người Nga đó xin phép bố để đi chơi với bạn trai là người yêu và nói rằng đêm ấy cô sẽ ngủ lại bên chổ bạn trai, sáng mai mới về.
Ông bố đồng ý và chúc con đi chơi vui vẻ. Khi cô con gái đi rồi, ông cán bộ Việt Nam thắc mắc là tại sao ông người Nga đó lại đồng ý cho con đi chơi một cách dễ dàng vậy.
Ông bạn người Nga giải thích rằng, nếu ông cấm, không cho con gái đi chơi như vậy, thì từ ngày mai con ông sẽ nói dối, mà nói dối và vấn đề nhân cách, quan trọng hơn nhiều so với sinh hoạt, mặc dù chuyện sinh hoạt cũng cần uốn nắn.
Bạn tôi ở Đà Nẵng có đứa con gái 5 tuổi. Một hôm vào buổi chiều hai vợ chồng đưa cháu đi chơi ngoài phố chổ đông người có trò chơi cho trẻ em.
Tối hôm ấy về nhà cháu bé không ngủ được, cứ nằm khóc hoài. Bố mẹ đều không biết lý do vì sao. Hỏi mãi cháu mới chịu nói là tại lúc chiều có một bạn nhỏ bằng tuổi cháu đi xin tiền nhưng không thấy bố mẹ cho.
Cháu bé nhớ lại và thương bạn mà khóc. Lúc đó đã nửa đêm rồi. Anh chị ấy bàn nhau rồi lấy xe máy chở cháu ra chỗ chơi khi chiều để tìm cháu bé kia.
Tất nhiên là không thể gặp được. Anh chị ấy biết chắc chắn sẽ không gặp được cháu bé ăn xin kia nhưng vẫn chở con đi tìm.
Không gặp, anh chị ấy giải thích cho con là khi chiều sơ ý quá, xin lỗi con, từ ngày mai trở đi sẽ chú ý, khi nào gặp bạn ấy thì tặng quà cho bạn. Trở về nhà cháu không khóc nữa và ngủ đến sáng.
Anh bạn tôi giải thích, trong tâm hồn trẻ thơ có biểu hiện của tình nhân ái, đó là giá trị nhân văn, rất quý, cần được nuôi dưỡng thường xuyên chứ không nên để tắt đi... Tôi nghĩ anh bạn ấy quả là một nhà văn hóa, giáo dục.
Trong thực tế đời sống còn rất nhiều chuyện cụ thể kiểu như vậy, nói lên công việc và nhân cách cần có của nghề làm thầy.
Năng lực của từng cá nhân là rất quan trọng, nếu không có nó thì không thể có năng lực của một tập thể, một cộng đồng.
Không phải cứ có “tam ngu (thì) thành hiền” đâu. Nhưng mặt khác lại phải thấy rằng, bản chất và quy luật của thế giới ngày nay là “kết nối”.
Năng lực của một cộng đồng có thể là cấp số nhân, chứ không phải chỉ là phép cộng năng lực hiện thực của những cá nhân.
Biết cách tổ chức tốt thì sẽ (và mới) có sức mạnh đó. Vì vậy, người thầy ngày nay phải giúp và tổ chức cho học sinh biết cách làm việc nhóm, để từ đó mà chuẩn bị năng lực tổ chức công việc một cách hiệu quả cho học sinh.
Như đoạn đầu đã nói, dù không thể thay thế vai trò của người thầy, nhưng công nghệ thông tin thật quan trọng, đến mức nó sẽ làm thay đổi căn bản phương thức hoạt động của con người, kể cả hoạt động giáo dục.
Đồng thời, với quá trình ấy là những yêu cầu kết nối thông tin giữa các cộng đồng và trên toàn cầu.
Vì lẽ đó mà người thầy cần biết nhiều càng tốt về ngoại ngữ và công nghệ thông tin để có điều kiện giúp cho học sinh trong quá trình học tập.

Tiến sĩ Vũ Ngọc Hoàng Phó chủ tịch Hiệp hội các trường Đại học, Cao đẳng Việt Nam , nguyên Phó ban TGTW
(Tấn Tài lược ghi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét