Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

20170314. VÌ SAO PHẢI CHỐNG ' ĐA NGUYÊN, ĐA ĐẢNG' ?

ĐIỂM BÁO MẠNG
TÍNH CHẤT PHI LÝ CỦA LUẬN ĐIỂM : "MUỐN THỰC SỰ CÓ DÂN CHỦ CHO NGƯỜI DÂN  VÀ XÃ HỘI PHÁT TRIỂN PHẢI THỰC HIỆN'ĐA NGUYÊN, ĐA ĐẢNG' "
PGS.TS  NGUYỄN VINH THẮNG / TCCS 28-2-2017
Toàn cảnh phiên bế mạc Hội nghị lần thứ tư Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XII - Ảnh: vov.vn
Các thế lực thù địch thường xuyên tuyên truyền, kích động, kêu gọi tán dương, cổ súy cho quan điểm “đa nguyên, đa đảng”, “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập”, nhất là vào dịp chúng ta tổ chức Đại hội Đảng. Đặc biệt, trong thời gian chúng ta tổ chức cho toàn Đảng, toàn dân góp ý vào Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, trên các trang mạng xã hội đã xuất hiện rất nhiều “ý kiến đóng góp” yêu cầu xóa bỏ Điều 4 trong Hiến pháp năm 1992, “xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam”, đòi thực hiện chế độ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập ở Việt Nam. Họ thường rêu rao rằng, muốn cho người dân thực sự có dân chủ, muốn cho xã hội phát triển thì phải thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập.
1- Nghiên cứu chế độ đa đảng ở các nước phương Tây có thể nhận thấy, bề ngoài thì các đảng chính trị có vẻ như được tự do, bình đẳng tranh cử để trở thành đảng cầm quyền, chi phối quốc hội và chính phủ, nhưng thực chất bên trong, cũng chỉ có những đảng lớn được sự ủng hộ của các thế lực tư bản độc quyền mới giành được vai trò chấp chính. Đảng Cộng sản ở các nước tư bản không bao giờ được bình đẳng trong tranh cử. Ở một số nước tư bản hiện nay, đặc biệt là ở nước Mỹ, bên cạnh “một xã hội” với những người có cuộc sống xa hoa, hào nhoáng, thì vẫn còn tồn tại “một xã hội” hoàn toàn khác hẳn với hàng chục triệu người phải sống trong sự bất công, đói nghèo, bệnh tật, thất nghiệp, mất hết quyền dân chủ. Chẳng hạn, ở Mỹ hiện có 112 đảng, nhưng chỉ có hai đảng (đảng Cộng hòa và đảng Dân chủ) thay nhau cầm quyền. Tuy bề ngoài là chế độ đa đảng, song xét về bản chất, đó chỉ là một đảng - đảng của giai cấp tư sản. Dù Đảng Dân chủ hay Đảng Cộng hòa nắm quyền thì cũng đều là đảng của giai cấp tư sản, đều nhận sự tài trợ của các tập đoàn kinh tế, đại diện cho lợi ích của giai cấp tư sản. Vì thế, dân chủ ở Mỹ thực chất vẫn là nền dân chủ tư sản, nền dân chủ chỉ dành cho một bộ phận thiểu số, một số ít người trong xã hội. Mặc dù giai cấp tư sản cố tìm mọi cách để che đậy, lừa mị, song vẫn không thể phủ nhận được mục đích cuối cùng, mục tiêu duy nhất của chế độ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập trong xã hội tư bản về bản chất vẫn là bảo đảm quyền lực của giai cấp tư sản, bảo vệ lợi ích của giai cấp bóc lột, thực hiện dân chủ cho một bộ phận thiểu số trong xã hội tư bản. Giáo sư trường Đại học bang Indiana, Paul Mishler cho thấy rõ thực chất vấn đề: “Mọi đói nghèo, thất nghiệp, thất học,… đều do lỗi của hệ thống, lỗi từ chủ nghĩa tư bản Mỹ gây ra”; “Nước Mỹ tự xưng là đa đảng nhưng thực chất chỉ là một đảng, đó là đảng của chủ nghĩa tư bản, dù là đảng Cộng hòa hay Dân chủ”(1). 
Thực tiễn ở các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu, nhất là ở Liên Xô trước đây cũng cho thấy, từ khi chấp nhận bỏ Ðiều 6 trong Hiến pháp của Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết, đã dẫn đến tình trạng xuất hiện đa đảng và hậu quả là, Ðảng Cộng sản Liên Xô đã dần dần đánh mất quyền lãnh đạo xã hội. Những sự thỏa hiệp về “dân chủ hóa”, về “công khai hóa” hay “đa nguyên chính trị”, không những không làm cho người dân được dân chủ hơn, không làm cho xã hội phát triển hơn, mà còn là mảnh đất rất màu mỡ cho các thế lực thù địch đẩy mạnh các hoạt động chống phá, làm cho chế độ xã hội chủ nghĩa theo mô hình Xô viết ở Liên Xô nhanh chóng sụp đổ.
Một số nước khác tuy có hệ thống chính trị đa nguyên, đa đảng nhưng vẫn thường xuyên xảy ra khủng hoảng chính trị, đảo chính làm cho xã hội bất ổn. Những bất ổn chính trị ở Ucraina hay ở Thái Lan diễn ra trong thời gian gần đây là do nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do đảng cầm quyền và đảng đối lập mâu thuẫn với nhau về lợi ích, dẫn đến đảng đối lập đã kích động quần chúng biểu tình, đưa yêu sách lật đổ chính phủ hợp pháp đang điều hành đất nước. Hậu quả là, quyền dân chủ của người dân bị lợi dụng phục vụ cho mục đích riêng của từng đảng; xã hội gặp phải những khó khăn, trở ngại trong quá trình phát triển. Như vậy, rõ ràng là, đâu phải cứ có đa đảng mới có dân chủ, mới bảo đảm cho xã hội phát triển!
2- Thực chất những luận điệu hô hào, cổ súy đòi đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập không có mục đích gì khác là muốn hạ thấp và đi tới phủ nhận, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với cách mạng Việt Nam, đối với xã hội Việt Nam, với những lời lẽ hết sức mị dân, nào là: “đa đảng là dân chủ, độc đảng là độc tài”, nào là “Việt Nam phải đa đảng đối lập để có dân chủ thực sự”, nào là “thực hiện chế độ “đa nguyên, đa đảng” thì “xã hội Việt Nam mới nhanh chóng thoát khỏi đói nghèo”... Có người còn “lớn tiếng kêu gọi” những đảng viên cộng sản hãy ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam để thành lập một đảng mới, làm “đối trọng” với Đảng Cộng sản Việt Nam. Các thế lực thù địch đã luôn rêu rao rằng, chế độ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập theo các nước phương Tây là điều mà chúng ta phải nên “học theo” để bảo đảm dân chủ và xã hội phát triển. Chúng cho rằng, “từ bỏ độc quyền lãnh đạo là vấn đề căn bản, vì đó là then chốt của chế độ dân chủ”(2).
Thực chất luận điểm “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” là luận điểm mang nặng tính chất mị dân, rất dễ gây nên sự ngộ nhận, nhất là đối với những người có nhận thức hạn chế, từ đó có thể gây nên sự mơ hồ, lẫn lộn, có thể dẫn tới sự dao động về tư tưởng, hoài nghi về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với cách mạng Việt Nam, đối với xã hội Việt Nam; gây nên sự phân tâm trong xã hội; làm suy giảm và có thể đi đến mất dần niềm tin vào sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Thực chất của luận điểm “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” là tìm cách xóa bỏ nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, lái nền dân chủ xã hội chủ nghĩa ở nước ta sang nền dân chủ tư sản; gây nên những khó khăn trong quá trình phát triển của xã hội Việt Nam, nhất là làm cho chính trị - xã hội không ổn định, kinh tế suy giảm, văn hóa xuống cấp, các mâu thuẫn và xung đột xã hội ngày càng gia tăng, phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Và nếu cứ nghe theo “lời khuyên” của các thế lực thù địch, cơ hội, chiều theo sự đòi hỏi phi lý của những người (hoặc là do thiếu hiểu biết, hoặc là do động cơ không trong sáng) để thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, thì điều gì sẽ xẩy ra? Điều chắc chắn có thể khẳng định là, chế độ xã hội chủ nghĩa sẽ đứng trước nguy cơ bị tan rã, chẳng những người dân không được dân chủ, mà xã hội cũng rơi vào rối loạn, khủng hoảng, đình trệ, không phát triển được.
3- Thực hiện chế độ nhất nguyên chính trị, một Đảng Cộng sản Việt Nam duy nhất lãnh đạo xã hội Việt Nam là sự lựa chọn đúng đắn của lịch sử cách mạng Việt Nam, sự lựa chọn đúng đắn của chính nhân dân Việt Nam trong quá trình đấu tranh cách mạng đầy khó khăn, gian khổ, hy sinh. Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời là một hiện tượng hoàn toàn hợp quy luật, phản ánh những điều kiện khách quan và nhân tố chủ quan đã chín muồi trong quá trình vận động của cách mạng Việt Nam. Thực tiễn cho thấy, khác với tình hình của nhiều nước trên thế giới, ở Việt Nam, ngay từ khi mới ra đời, Đảng Cộng sản Việt Nam đã là lực lượng duy nhất lãnh đạo cách mạng Việt Nam. Điều đó không phải là do mong muốn chủ quan của Đảng, mà chính là sự giao phó của lịch sử, của cách mạng Việt Nam thông qua quá trình sàng lọc, lựa chọn một cách đúng đắn. Bằng sự thể nghiệm xương máu trong cuộc đấu tranh cách mạng với bao khó khăn, gian khổ, hy sinh của nhiều thế hệ người Việt Nam, mà nhân dân ta đã lựa chọn và thừa nhận, Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng duy nhất lãnh đạo cách mạng Việt Nam, là bảo đảm cho người dân có dân chủ thực sự, xã hội phát triển tiến bộ.
Thực tế lịch sử cách mạng Việt Nam trong hơn 85 năm qua dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam cho thấy, Đảng Cộng sản Việt Nam đã hoàn toàn xứng đáng với sự lựa chọn, giao phó của lịch sử, sự tin cậy của nhân dân. Đảng đã lãnh đạo nhân dân làm nên thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nhà nước công - nông đầu tiên ở Đông Nam Á; đưa dân tộc ta từ một dân tộc không có độc lập đến một dân tộc độc lập, có tên trên bản đồ thế giới; đưa nhân dân ta từ kiếp nô lệ đến dân chủ, tự do, hạnh phúc. Sau đó Đảng Cộng sản Việt Nam đã lãnh đạo nhân dân tiến hành thắng lợi cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược, miền Bắc được giải phóng và đi lên chủ nghĩa xã hội. Đảng đã lãnh đạo nhân dân ta tiến hành thắng lợi cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ xâm lược, giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước, đưa cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội. 
Tiếp đó, Đảng đã khởi xướng và lãnh đạo nhân dân tiến hành công cuộc đổi mới đất nước, vì độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội và đã giành được những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử. Đất nước ta đã thoát ra khỏi khủng hoảng kinh tế - xã hội và tình trạng kém phát triển, trở thành nước đang phát triển có thu nhập trung bình, đang đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa và hội nhập quốc tế. Kinh tế tăng trưởng khá, nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa từng bước được hình thành, phát triển. Chính trị - xã hội ổn định. Quốc phòng, an ninh được tăng cường. Văn hóa - xã hội có bước phát triển. Bộ mặt đất nước và đời sống của nhân dân có nhiều thay đổi. Dân chủ xã hội chủ nghĩa được phát huy và ngày càng mở rộng. Đại đoàn kết toàn dân tộc được củng cố và tăng cường. Công tác xây dựng Đảng, xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa và cả hệ thống chính trị được đẩy mạnh. Sức mạnh về mọi mặt của đất nước được nâng lên. Kiên quyết, kiên trì đấu tranh bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ và chế độ xã hội chủ nghĩa. Quan hệ đối ngoại ngày càng mở rộng và đi vào chiều sâu; vị thế và uy tín của Việt Nam trên trường quốc tế được nâng cao. 
Đặc biệt, trong quá trình tiến hành công cuộc đổi mới đất nước vì dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, Đảng và Nhà nước ta tiếp tục ban hành nhiều chủ trương, chính sách, pháp luật nhằm phát huy dân chủ xã hội chủ nghĩa, bảo đảm thực hiện quyền làm chủ của nhân dân. Quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân được xác định đầy đủ hơn trong Hiến pháp năm 2013 và trong hệ thống pháp luật mới được ban hành và sửa đổi. Khẳng định rõ các quyền con người, quyền công dân về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ. Quyền làm chủ của nhân dân được phát huy tốt hơn trong các lĩnh vực của đời sống xã hội bằng dân chủ trực tiếp và dân chủ đại diện, nhất là trong lĩnh vực chính trị và kinh tế. Nhiều cấp ủy đảng, chính quyền đã lắng nghe, tăng cường tiếp xúc, đối thoại với nhân dân, tôn trọng các loại ý kiến khác nhau. Coi trọng chăm lo hạnh phúc và sự phát triển toàn diện của con người, bảo vệ và bảo đảm quyền và lợi ích hợp pháp, chính đáng của con người, tôn trọng và thực hiện các điều ước quốc tế về quyền con người mà nước ta ký kết.../.
--------------------------------------------
(1) Tạp chí Nghiên cứu châu Âu số 7 (106), 2009, tr. 87 - 89
(2) Ban Tuyên giáo Trung ương, Phê phán, bác bỏ các quan điển sai trái, thù địch, bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng Cộng sản Việt Nam, Nxb Chính trị quốc gia, Hà Nội 2007, tr. 53
PGS. TS. Nguyễn Vĩnh Thắng

QUYẾT CHIẾN VỚI DÂN ?
Canhco/ VOA/ BVB 13-3-2017

Lang thang trên mạng mấy hôm nay lòng tự hỏi, không biết có phải đất nước đang chuyển mình cho một cuộc thay da đổi thịt nữa hay không bởi chưa bao giờ người dân “tự do” đến như thế.
Cứ tạm so sánh với ngày 30 tháng 4 năm 1975, thì sẽ thấy rằng dân bây giờ tự do hơn nhiều mặc dù vẫn còn hàng ngàn vụ bất công thái quá đối với người dân.
Lúc đó người dân Sài Gòn tuy chào đón một đội quân mới vào tiếp quản với thái độ chừng mực vì nỗi lo lắng đối với đạo quân xa lạ vẫn lảng vảng chung quanh hàng xóm láng giềng của họ, nhưng dù sao những người bộ đội xem rất hiền lành, hơi ngố, và nhất là họ tránh tiếp xúc với người dân đã mang lại chút ít tin cậy vào thời gian đầu, rồi mọi sự dần qua.
Qua với người này nhưng không qua với người khác.
Người dân Sài Gòn biết được cái giá của chiến thắng là học tập cải tạo, là đánh tư sản là kinh tế mới.
Nhưng họ cam chịu bị vây khốn với hy vọng một ngày nào đó đất nước sẽ đổi thay vì dân tộc này đã kéo dài sự bất công quá lâu. Họ im lặng và cúi xuống làm việc vì sinh nhai.
Rồi những thay đổi cũng đến, nhưng chỉ thay chứ không đổi được bức tranh ảm đạm, bất công của đất nước.
Đất nước chuyển mình không xuất phát từ ý chí của nhà cầm quyền mà từ khuynh hướng hội nhập của thế giới vào Việt Nam. Những khu kinh tế mới biến mất thay vào đó là các Khu chế xuất, tập trung hãng xưởng nước ngoài thành lập nhà máy của họ tại Việt Nam. Người dân vui mừng vì cơ hội đổi đời hé ra một tương lai sáng sủa hơn. Những khu đất được đền bù khiến hàng ngàn gia đình lột xác, xe cộ máy móc nhà cửa nổi lên như một dòng cuồng lưu kéo theo hàng triệu con người bỏ ruộng, bỏ vườn hòa vào dòng chảy của các đại gia “hai lúa”. Dòng chảy ấy mau chóng cạn kiệt sau một thời gian ngắn, những nông dân may mắn sau khi tiêu tốn tiền đền bù giải tỏa vào những phung phí của cuộc đổi đời, bị đạp trở lại cột mốc zero của chặng đường làm giàu không cần lao động.
Cho tới thập niên 2010 thì mọi chuyện hình như bước vào giai đoạn mới. Bây giờ là thời của đại gia, thời của Bí thư các loại.
Và bây giờ dân cũng đã không còn im lặng.
Người dân bây giờ tự do khai quật những điều bị cho là cấm kỵ trước đây với hai cái tên điển hình sự cho thối nát của thể chế hôm nay: Chủ tịch tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết và Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thanh Hóa Trịnh Văn Chiến.
Với tựa đề “Luật sư kinh doanh”, Tạp chí Forbes phiên bản Việt số tháng 7/2014 đã có bài viết về Trịnh Văn Quyết, một luật sư ra làm nghề kinh doanh, nhân vật gây chú ý với một loạt thương vụ đầu tư, mua bán bất động sản.
Đại gia tỷ phú đô la lên trang nhất của báo Forbes Việt Nam ngày càng đông. Những cái tên Nguyễn Nhật Vượng, Trịnh Văn Quyết không còn xa lạ như cách đây một thập niên. Họ là những tay kinh doanh bất động sản thành công lớn và tài sản của hai “danh nhân” này tuy được nói là cả tỷ đô la nhưng thực tế bên trong còn hơn thế nữa.
Nếu Nguyễn Nhật Vượng lấy sức mạnh của Vingroup dể thanh toán những mảnh đất màu mỡ nằm trong nội ô các thành phố lớn thì Trịnh Văn Quyết lại chỉa mục tiêu vào các khu du lịch tiềm năng, Không phải tự nhiên mà bạc tỷ chạy vào túi nếu họ kinh doanh bất động sản “hiền lành” như cả triệu người khác. Họ có chiêu, tay phải họ cầm gươm đi “mua đất” tay trái họ cầm cái khiên che chắn mọi chống đối của người dân hay những phát hiện gian trá do truyền thông khui ra.
Họ biết ăn và biết chia. Họ thành công vì đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
Dĩ nhiên làm ăn ở Việt Nam là phải biết “bôi trơn”. Từ một chị bán hàng rong cũng phải móc ra năm bảy ngàn cho bọn dân phòng, quản lý thị trường rồi bây giờ là trật từ đường phố. Những đồng tiền nhỏ nhoi và tội nghiệp ấy vẫn hàng ngày được “nhẹ nhàng” gửi cho các anh uống café để chúng em kiếm tiền cho con ăn học.
Đối với trọc phú đỏ, họ có cách khác để chi tiền vừa bài bản, thông minh lại được tiếng là giúp cho sự phát triển kinh tế của đất nước.
Đó là vẽ dự án, những khu đô thị mới cần phải nổi lên để đẹp mặt thành phố. Phải tạo những khu resort làm mát mặt địa phương đồng thời tạo công ăn việc làm cho người dân. Những bài bản ấy báo chí không lạ, người dân không lạ và dĩ nhiên, lãnh đạo các tỉnh cũng hoàn toàn không lạ.
Vài ngày nay người ta công khai mang những tấm ảnh khó tin phát tán trên mạng xã hội trong đó không ít tấm đã miêu tả dược chân dung của các đại gia làm giàu như thế nào và các quan đầu tỉnh kiếm tiền ra sao, do ai cung cấp.
Liên hệ mật thiết môi răng ấy cho thấy toàn cảnh xã hội Việt Nam hôm nay. Tả tơi phía sau những khu đô thị hoành tráng vẫn chưa có người ở.
Tấm ảnh chụp ông Bí thư Thanh Hóa Trịnh Văn Chiến và đại gia Trịnh Văn Quyết, chủ tịch tập đoàn FLC tươi cười trong một sự kiện khiến cho cả nước cay đắng. Cay đắng vì ông bí thư Thanh Hóa Trịnh Văn Chiến đang bị dư luận lôi ra ánh sáng vì cung cấp hàng trăm tỷ cho bồ nhí Trần Vũ Quỳnh Anh.
Còn ông Trịnh Văn Quyết, chủ nhân ông với các “siêu” quần thể khu nghỉ dưỡng và sân golf ở 6 tỉnh, thành chiếm quỹ đất lên tới 4.124 ha, 3.600 phòng khách sạn và hàng nghìn căn biệt thự. Trịnh Văn Quyết trở thành “ông trùm” địa ốc giàu nhất nước.
Khu nghỉ dưỡng cao cấp FLC Sầm Sơn thuộc phạm vi do ông Bí thư Trịnh Văn Chiến quản lý trị giá 5.500 tỷ dọc bờ biển Sầm Sơn đã xua đuổi hàng ngàn hộ dân đang sinh họat tại vùng biển này không thể không có sự tiếp tay của ông mà FLC thành công được.
Hai con người ấy kề cận tươi cười chụp hình bên nhau tuy không có giá trị là bằng chứng để truy tố nhưng nó có giá trị của sự liên tưởng, một giá trị tuyệt đối làm cho người dân tỉnh ngộ.
Ông Quyết lấy đâu ra tiền cho gái nếu không kề vai kẹp cổ Trịnh Văn Chiến?
Ông Chiến lấy đâu ra đất để xây resort nếu không cặp cổ ông Quyết dúi những phong bì dười gầm bàn trong những lần gặp gỡ công khai giữa thanh thiên bạch nhật?
Cái tinh thần “quyết chiến” ấy thể hiện trên ánh mắt uất hận của người dân Thanh Hóa. Nó nằm trên các trang mạng xã hội và người dân đã dần biết được câu hỏi “tại sao họ giàu như thế?”
Những đại gia lớn nhất nước Việt luôn là người tin cẩn của hệ thống chính trị Việt Nam. Bất cứ một dự án lớn nào cũng được “nghiên cứu” rất kỹ giữa hai “đối tác”. Từ việc vẽ ra mục đích cho có vẻ hợp với nhu cầu phát triển, cho tới cách tiến hành dự án ấy đều được rà soát kỹ lưỡng cho phù hợp với pháp luật và thủ tục ăn chia với nhau.
Càng giàu thì người ta càng ác. Chính bản thân họ dù sao cũng là con người họ không thế ác như thế nếu phía sau không có những cái đầu điều hành đất nước “ác” hơn.
Đó là định luật phát triển của mafia và dĩ nhiên mafia đỏ vẫn nguy hiểm hơn mafia tư bản nhiều bởi chúng có điều 4 trong hiến pháp.
Ngày hôm qua, có thêm một tấm ảnh khác: người dân Đông Yên lặn lội dưới bầu trời tím tái vì mưa gió để biểu tình chống Formosa vào sáng ngày 11 tháng 3.
Trong cuộc biểu tình ấy người ta mang lên trang mạng xã hội những video clip cho thấy một việc rất mới vừa xảy ra: người dân hô vang dội “đả đảo cộng sản”.
Cái thời người dân lẳng lặng lên xe đi kinh tế mới đã qua, bây giờ họ đã không còn biết sợ. Hình ảnh quan lại cấu kết với các tập đoàn “quyết chiến” với dân đã kích thích sự nổi dậy.
Bắt đầu cuộc nổi dậy nào cũng có khẩu hiệu rất quen thuộc: “đả đảo”.
Chế độ cũ sụp đổ vì những tiếng “đả đảo” giữa lòng Sài Gòn. Chế độ cộng sản ViệtNam cũng sẽ không thể thoát khỏi sụp đổ từ những tiếng hô đả đảo của người dân bị áp bức giữa miền Trung tang thương ấy.
CanhCo/Blog RFA
FORMOSA VÀ SỰ TỒN VONG CỦA CHẾ ĐỘ CHÍNH TRỊ
NGUYỄN THỊ TỪ HUY/ RFA/ BVB 12-3-2017
Dù muốn hay không, dù cố tình hay không, sự tồn tại của Formosa đang và sẽ làm lung lay chế độ chính trị.
“Formosa là tử huyệt của chế độ”, câu này tôi nghe rất nhiều người nói, trong số đó có nhà văn Võ Thị Hảo, là người mà tôi trực tiếp được nghe phát ngôn. Không riêng gì chị Võ Thị Hảo, rất nhiều người nghĩ như vậy. Những người này có cái lý của họ. Bởi vì rõ ràng là sự tồn tại của Formosa gắn với sự huỷ hoại toàn bộ môi trường sống, tức là Formosa chuẩn bị cho sự diệt vong của toàn bộ dân tộc. Người dân trên xứ sở có hàng ngàn km bờ biển này muốn tồn tại thì họ phải loại bỏ Formosa khỏi lộ trình sinh tồn của họ. Nếu họ để cho Formosa tồn tại thì chính họ tự đẩy mình vào chỗ chết. Người Việt Nam quá hiểu điều này, và không ai muốn chịu chết.
Câu hỏi là : hệ thống lãnh đạo Việt Nam có hiểu điều này không ? Họ có hiểu rằng bảo vệ Formosa chính là dọn đường cho sự tiêu vong của chế độ không ? Nếu những người dân bình thường như chúng ta hiểu điều đó, thì họ cũng hiểu thôi. Nhiều người trong số đó rất thông minh, được học hành, có kiến thức. Hơn nữa đã có vô số các phân tích của các chuyên gia về môi trường, chuyên gia về xã hội và các nhà bình luận. Lãnh đạo không thể không biết.
Vậy thì, câu hỏi tiếp theo : tại sao họ không giải quyết vấn đề Formosa để bảo vệ chế độ ? Thử hình dung là bây giờ đảng và chính phủ tuyên bố kiện và đóng cửa Formosa, thì điều gì sẽ xảy ra ? Thì ngay lập tức họ sẽ khôi phục lòng tin của nhân dân, ngay lập tức họ sẽ củng cố niềm tin vào chế độ. Nhưng lãnh đạo không làm thế, trái lại họ dựng rào dây thép gai, họ cho công an trùng điệp đến bảo vệ Formosa, một doanh nghiệp nước ngoài cỏn con đầy tai tiếng, bằng cách đó họ tạo dựng hình ảnh họ là một chế độ chống lại chính dân tộc của mình, chống lại chính nhân dân của mình, một chế độ đang đẩy nhân dân vào chỗ chết.
Phải cắt nghĩa điều này như thế nào ? Tại sao chính quyền lại nuôi dưỡng chính cái tử huyệt của chế độ ? Họ mù quáng hay họ sáng suốt ?
Câu trả lời dĩ nhiên là bỏ ngỏ cho mọi khả năng. Ở đây tôi đưa ra hai phán đoán, hai trong số những phán đoán về các trường hợp khả dĩ có thể xảy ra, hai phán đoán hoàn toàn trái ngược nhau.
Phán đoán thứ nhất : Có thể đấy là một lựa chọn cố ý nhằm đẩy nhanh quá trình sụp đổ của chế độ. Một lựa chọn của một người hay một nhóm người có đầu óc cải cách, nhưng không thể cải cách nổi, do hệ thống tham nhũng đã trở thành một mạng lưới dày đặc, mạng lưới này kiên quyết bảo vệ chế độ để hưởng lợi cho chính họ và gia đình họ. Đồng thời các hợp tác quốc tế, lợi ích của các quốc gia có hợp tác với VN, lợi ích của các tập đoàn đầu tư vào VN cũng khiến cho chế độ này được bảo vệ và được duy trì, bởi vì các đối tác nước ngoài muốn tiếp tục thu lợi nhuận dựa trên sự ổn định chính trị tại VN.
Các lý do đó khiến cho những người muốn cải cách trong hệ thống lãnh đạo không thể làm được gì. Và vì không thể cải cách nên họ chọn những giải pháp nhằm thúc đẩy nhanh các phản ứng của nhân dân, họ hiểu rằng giờ đây, chỉ duy nhất các phản ứng xã hội là có thể tạo áp lực để buộc thay đổi cơ chế chính trị, chỉ duy nhất sự vùng dậy của nhân dân VN là có khả năng tác động tới bộ máy quản lý. Và người dân sẽ có ý thức vùng dậy khi mà họ bị đẩy vào chỗ không còn đường sống nữa.
Vậy, bảo vệ Formosa là một hình thức bật đèn xanh cho nhân dân tiếp tục xuống đường, tiếp tục phẫn nộ, tiếp tục phản ứng, tiếp tục bảo vệ môi trường sống. Bảo vệ Formosa là một hình thức thúc đẩy người dân VN đứng lên bảo vệ sự sinh tồn của dân tộc. Đó không phải là một ý tưởng tồi. Đó có thể là một ý đồ nhằm cải cách chế độ, một mong muốn đến từ bên trong và từ trên cao của hệ thống lãnh đạo. Làm sao chín mươi triệu người VN lại có thể chấp nhận bị huỷ diệt vì một công ty cỏn con như Formosa ?
Bằng cách lộ liễu bảo vệ Formosa bất chấp hậu quả, có lẽ một số người nào đó từ trên cao của hệ thống đang ngầm khuyến khích người dân VN tiếp tục xuống đường để bảo vệ tương lai của các thế hệ VN mai sau. Có thể đấy là một giải pháp hữu hiệu trong thời điểm tận cùng bế tắc của nền chính trị VN hiện tại.
Phán đoán thứ hai, có tính phổ biến hơn, nhiều người đã đưa ra : chính tham nhũng là nguyên nhân khiến chính quyền không thể giải quyết vấn đề Formosa. Bởi nếu đem Formosa ra kiện thì sẽ phải đối diện với những lời khai của tập đoàn lãnh đạo Formosa. Những lời khai đó chắc chắn sẽ phải liên quan đến những lãnh đạo đã cấp giấy phép cho Formosa hoạt động, đó có thể là những lãnh đạo cao cấp nhất. Trong một hệ thống chính trị lành mạnh thì không một ai có thể thoát khỏi sự điều tra và xử lý của pháp luật, và chính điều này làm nên sức mạnh của hệ thống chính trị. Tuy nhiên, ở VN hiện nay, do quan niệm sai lầm rằng cần phải bảo vệ hệ thống chính trị nên không được đụng đến các lãnh đạo hay đảng viên lãnh đạo cao cấp, vì thế hầu như luật pháp không thể đụng đến được các lãnh đạo cao cấp. Và chính điều này đã bảo vệ cho Formosa.
Tuy nhiên, nếu phán đoán thứ hai này là chính xác, thì nó cũng không hề làm thay đổi vai trò của Formosa đối với sự tồn vong của chế độ. Nó chỉ khiến cho sự bế tắc của chính quyền càng trầm trọng hơn mà thôi. Người dân sẽ tiếp tục xuống đường để tự cứu mình, cứu tương lai của con cháu mình. Chính quyền sẽ làm gì đây ? Sẽ đàn áp ư ? Sẽ làm đổ máu dân để bảo vệ Formosa ư ? Hay sẽ giăng giây thép gai và đứng nhìn như chủ nhật 5/3 vừa rồi ? Với trí tuệ của nhân dân, không một mưu mẹo nào có thể bẻ gãy được họ.
Một điều nữa mà những người muốn bảo vệ chế độ cần phải đối diện là : Formosa đang khiến cho người Việt hải ngoại đoàn kết lại với nhau. Từ hàng chục năm nay họ luôn ở trong tình trạng chia rẽ, nhưng Formosa và thảm hoạ mà dân tộc đang phải gánh chịu đã khiến họ bắt đầu vượt qua ranh giới bên trong để tìm đến với nhau. Thực ra người Việt hải ngoại không có ranh giới bên ngoài, không có áp lực bên ngoài. Họ chỉ cần vượt qua rào cản nội tâm của họ thì mọi chuyện đều có thể. Chủ nhật 5/3 vừa qua, nhiều nơi trên thế giới đã chứng kiến cảnh người Việt tập hợp lại với nhau, vượt qua những bất đồng và hiềm khích vốn có trước đó, để đứng cạnh nhau. Trước hiểm hoạ diệt vong của dân tộc thì việc người Việt sẽ phải liên kết lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sẽ đến ngày mọi đau buồn, tổn thương, mất mát trong quá khứ sẽ biến thành một sức mạnh chung phục vụ quá trình kiến tạo một tương lai chung cho Việt Nam.
Dù muốn hay không, dù cố tình hay không, sự tồn tại của Formosa đang và sẽ làm lung lay chế độ chính trị.
 Nguyễn Thị Từ Huy /(Blog RFA )
"XÃ TẮC LÂM NGUY, THẤT PHU HỮU TRÁCH"
DƯƠNG HOÀI LINH/ DL / BVB 12-3-2017
Đất nước quả thật đang lâm nguy. Với công hàm Phạm Văn Đồng, thoả hiệp bí mật để mất Gạc ma và những che giấu đằng sau Hiệp ước Thành Đô, Đảng CSVN đã cho thấy đó không phải là Đảng của những người yêu nước. 
Những ai cho rằng Trung Quốc sẽ khởi động một cuộc chiến quy ước để đánh chiếm Việt Nam thì quả là ngây thơ. Tất cả sẽ là một cuộc xâm lăng bằng kinh tế, chính trị, ngoại giao... mà mỗi bước đi đều được cân nhắc, tính toán kỷ càng, khôn ngoan. Cái thòng lọng mỗi lúc một siết chặt vào khiến con mồi không thể phản kháng. Tình thế hiện tại nếu cứ trông mong vào nghị quyết đại hội Đảng sắp nhóm họp, trông mong vào phe cải cách thân Mỹ để "thoát Trung", trông mong vào những vũ khí sát thương mua về từ Mỹ để giáng trả Trung Quốc những đòn đích đáng như cuộc chiến 17/2/1979 thì thật là không tưởng.
Tất cả phải nhờ vào đầu óc và lòng yêu nước của chính mình.
Lâu nay rất nhiều bạn băn khoăn là Đảng cầm quyền thi hành bạo lực để ngăn cản các phong trào yêu nước ở Việt Nam. Cứ hở ra là bắt nhốt khiến tất cả đều bị dập tắt trong trứng nước. Thế nhưng các bạn lại không nghĩ là nhân dân các nước khác cũng thế. Chính quyền nơi nào cũng đàn áp phong trào đấu tranh dân chủ chứ không riêng gì Việt Nam. Vấn đề là ta chưa có một phương pháp đấu tranh và các sách lược đúng đắn. Một ngọn lửa nhỏ sẽ làm bùng một đám cháy lớn. Thế nhưng nếu bạn dùng ngọn gió to để thổi nó sẽ tắt ngay, chỉ cần thổi nhẹ một cách từ từ ngọn lửa ấy mới có cơ hội bùng lên.
Trước hết phải trả lời câu hỏi:"Tại sao chúng ta bị bắt?" Vì chúng ta hay dao to búa lớn, hay chửi chính quyền và không đoàn kết. Phải xác định rằng chỉ có phương pháp bất bạo động mới đưa đến thành công. Và hãy xác tín rằng chỉ khi nào có sự lan toả trên diện rộng cả nước thì mới làm cho chính quyền run sợ.
Vậy thì vũ khí chúng ta có là gì? Đó không phải là "Ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm. Không có súng gươm thì dùng cuốc thuổng gậy gộc" (Hồ Chí Minh) hoàn toàn sai lầm. Vũ khí của chúng ta là những Quyền Con Người có ghi rõ ràng trong hiến pháp. Hãy tận dụng thứ vũ khí đó và hãy dùng nó để đấu tranh.
Hãy tạm thời cởi bỏ các câu khẩu hiệu về đấu tranh dân chủ mà chỉ tập trung vào việc"Đừng vô cảm với vận mệnh đất nước", "Sát cánh với dân oan".
"Họ có súng, chúng tôi có số đông". Sự thành công của đấu tranh bất bạo động nằm ở chỗ lôi kéo được số đông tham gia.
Hãy tiến tới liên kết thành lập các tổ chức xã hội cùng nghề nghiệp như: phụ hồ, xe ôm, thợ may, công nhân cùng công xưởng hoặc bạn bè cùng sở thích đam mê về thể thao, văn hóa, truyền hình... Hãy biến FB hay bàn nhậu thành nơi giác ngộ lòng yêu nước... Các tổ chức này không cần bầu ra người đứng đầu mà chỉ cần ngầm hiểu với nhau là đủ, đặc biệt phải chú ý tới nguyên tắc mở rộng thành viên theo hệ thống hình tháp hoặc theo kiểu "bán hàng đa cấp".
Các mục tiêu cần đấu tranh trong lúc này đó là:
- Chống hàng hóa Trung Quốc tràn ngập thị trường một cách không kiểm soát.
- Chống chính sách giao thầu cho các nhà thầu Trung Quốc trong việc xây dựng các cơ sở hạ tầng trên toàn quốc.
- Chống việc đưa lao động Trung Quốc sang thay thế lao động Việt Nam.
- Chống việc cướp đất nông dân để xây những khu tái định cư hoặc đô thị dành cho người Trung Quốc.
- Chống các lễ hội văn hóa mang đậm bản sắc Trung Hoa.
- Chống việc Trung Quốc tiến hành xây dựng căn cứ quân sự trên đảo Gạc Ma và quá trình biến "đá" thành "đảo" trên biển Đông.
Quá trình đấu tranh cần tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc bất bạo động và kiên quyết vạch mặt những phần tử do chính quyền trà trộn vào dùng bạo động để phá rối tạo cớ cho chính quyền đàn áp.
- Không dùng những biểu ngữ mang tính kích động, chửi bới chính quyền mà chỉ dùng với nội dung mang tính thức tỉnh nhân dân.
- Không dùng lời thô tục, mạ lị với lực lượng chấp chính, bảo vệ chính quyền.
- Tuyệt đối không dùng gạch đá hoặc các chất thải để tấn công cảnh sát.
- Trong mọi trường hợp nên khoác tay nhau để tạo sự đoàn kết và lòng can đảm. Nếu cần thiết nên chuyển sang hình thức ngồi hoặc nằm để bày tỏ sự quyết tâm.
- Nếu chính quyền sử dụng bạo lực hoặc hơi cay để giải tán cứ bình thản trở về nhà và xem như đó đã là một thắng lợi của cuộc biểu tình.
- Nếu chính quyền bắt giữ người, không cần chống cự mà cứ theo họ về đồn.
- Nếu chính quyền muốn tịch thu đồ đạc mang theo hãy cứ giao cho họ.
- Khi bị bắt không nên có ý nghĩ "Ta nằm xuống cho đất nước đứng lên" để tránh các hành vi tạo cớ cho chính quyền vu cáo. Hãy bình thản trả lời các câu hỏi thẩm vấn của họ một cách đường hoàng, không cần che giấu mục đích, phương pháp hành động hoặc thân thế của bản thân. Nhưng không nên để lộ thái độ hèn nhát.
- Hãy xem việc bị chính quyền bắt giữ là một cơ hội để trải nghiệm trong chốn lao tù.
- Những người chưa bị bắt hãy tiếp tục đấu tranh để tìm ra những kẻ đã ký lệnh bắt giữ. Và sử dụng mạng xã hội để chất vấn, vạch trần nguyên nhân bắt giữ người trái phép của các cơ quan quyền lực.
Hãy liên kết với những người dân oan trong mọi cuộc đấu tranh vì họ có động lực, lòng can đảm và không có gì để mất trong cuộc chiến giành lẻ phải với chính quyền. Trong bất cứ trường hợp nào cũng phải nằm lòng hai điều tâm niệm:
- Chúng ta không có gì sai khi hiến pháp, luật pháp và cả chính nghĩa luôn được tuân thủ một cách rõ ràng.
- Bất cứ chuyện gì trên đời này cũng có giá của nó. Nếu không chấp nhận trả giá anh sẽ đừng mong được thụ hưởng. Tất nhiên ta phải cố gắng để cái giá phải trả là thấp nhất nhưng không phải là sự vô cảm và hèn nhát.
Hãy đứng lên các bạn. "Xã tắc lâm nguy, thất phu hữu trách."
Dương Hoài Linh/(Dân Luận)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét