Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

20171222. LIỆU TRUNG QUỐC CÓ ĐANG THỐNG TRỊ CÔNG NGHỆ TOÀN CẦU ?

ĐIỂM BÁO MẠNG
TRUNG QUỐC ĐANG THỐNG TRỊ CÔNG NGHỆ TOÀN CẦU VÀ BÀI HỌC CHO VIỆT NAM

HỒNG THỦY /GDVN 29-3-2017

Nhà nghiên cứu David Dodwell, ảnh: APLF.
David Dodwell, một nhà nghiên cứu những thách thức toàn cầu, khu vực và Hồng Kông ngày 23/3 có bài phân tích trên South China Morning Post: "Đáng sợ: Trung Quốc đang trên đường thống trị công nghệ toàn cầu". [1]
Quan sát sự phát triển như vũ bão của sự phát triển khoa học, công nghệ kỹ thuật tại Trung Quốc, David Dodwell đúc kết: 
Sự khác biệt chính giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc không phải là chủ nghĩa tư bản với chủ nghĩa cộng sản. Thay vào đó, sự khác biệt nằm ở chỗ một quốc gia được điều hành bởi các luật sư, quốc gia kia được dẫn dắt bởi các kỹ sư.
Không một nơi nào mà sự bắt kịp xu thế bùng nổ công nghệ kỹ thuật số cũng như ứng dụng của nó với cuộc sống thường ngày của hàng trăm triệu người tiêu dùng lại thật và đáng kinh ngạc như ở Trung Quốc.
Những điều tai nghe mắt thấy
Nếu hỏi một người Mỹ hay một người châu Âu về công nghệ Trung Quốc, hầu hết họ sẽ cười phá lên và nói rằng, Trung Quốc vẫn là quê hương của những thứ sao chép rẻ tiền, những thứ vẫn lấp đầy kệ hàng của chuỗi siêu thị bán lẻ Walmart.
Những nhận thức "nguy hiểm" này đã được phản ánh ngay tại cuộc họp Hội đồng Tư vấn Kinh doanh APEC (ABAC) năm ngoái, lần thứ nhất tổ chức ở San Francisco, Mỹ và lần thứ 2 tổ chức tại Thâm Quyến, Quảng Đông, Trung Quốc.
Điều đầu tiên David Dodwell và các cộng sự của ông nhận thấy là, internet ông sử dụng và làm việc tại Thâm Quyến nhanh hơn internet ở San Francisco.
Thứ hai là các đồng nghiệp Trung Quốc của ông thanh toán tất cả các dịch vụ thường ngày thông qua ứng dụng AliPay trên điện thoại thông minh của họ.
Kinh ngạc hơn là những công nghệ thông minh được trưng bày bởi các hãng PayPal, Google hay Dolby đã không nhằm nhò gì so với Huawei, nơi 40% trong tổng số 170 ngàn nhân viên của họ đang làm công tác nghiên cứu thuần túy.
Những kết quả nghiên cứu của họ sẽ đặt nền tảng cho công nghệ 5-G trên toàn Trung Quốc vào năm 2020.
Ở Thượng Hải, có khoảng 450 ngàn xe đạp đậu xung quanh các tụ điểm trung tâm, người ta chỉ cần bật điện thoại, mở ứng dụng Mobike trên đó, quét mã QR trên xe đạp là có thể dùng nó, AliPay sẽ tính tiền đặt cọc và phí sử dụng xe đạp theo giờ.
Xe đạp được theo dõi bởi hệ thống định vị vệ tinh GPS.
Cuộc cách mạng thanh toán điện tử này ở Trung Quốc đã bỏ xa phần còn lại của thế giới. Trong khi thị trường thanh toán kỹ thuật số của Trung Quốc hiện nay lớn hơn Hoa Kỳ 50 lần.

Những chiếc xe đạp Mobike người dùng tự sử dụng, tự thanh toán có mặt khắp các ngóc ngách ở Thượng Hải, một ví dụ rõ nét nhất của thị trường thanh toán kĩ thuật số, tiêu dùng thông minh. Ảnh: SCMP.
Ở tầm cao hơn và cũng đặt ra thách thức nghiêm trọng hơn với phần còn lại của thế giới về khoa học công nghệ, kính viễn vọng radio bán kính 500 mét đặt ở Quý Châu đã đánh dấu sự bắt đầu của Trung Quốc trong việc tham gia cuộc tìm kiếm toàn cầu về sự sống ngoài trái đất.
Ngoài ra còn một danh sách các sản phẩm công nghệ cao tại Trung Quốc như siêu máy tính Sunway TaihuLight đến nay được cho là nhanh nhất thế giới, sự phát triển công nghệ pin lithium, hay mạch máu được làm từ tế bào gốc bằng công nghệ in 3D...
Bước lột xác, chuyển mình 
Quá trình chuyển đổi từ một công xưởng sản xuất hàng giá rẻ toàn cầu thành một siêu cường công nghệ cao hoàn toàn không phải sự tình cờ.
Quay trở lại những năm 2000, các kỹ sư Trung Quốc trong vai trò cán bộ đảng (Cộng sản Trung Quốc) đã nhận ra rằng: tiếp tục để các doanh nghiệp của mình duy trì vai trò "xưởng sản xuất hàng giá rẻ toàn cầu" sẽ là một trò chơi vô ích.
Dù họ đã chiếm được thị phần lắp ráp chi phí thấp trong chuỗi cung ứng toàn cầu của các doanh nghiệp toàn thế giới, nhưng điều này chỉ khiến hàng triệu người lao động nhập cư Trung Quốc mãi sống trong cảnh đói nghèo thật sự.
Trong khi đó Trung Quốc lúc này đang phải nhập khẩu các thành phần giá trị gia tăng cao từ các nhà sản xuất tại Mỹ, Nhật Bản, Đức và Hàn Quốc.
Những kỹ sư Trung Quốc nhanh chóng phát hiện ra rằng, nếu họ mong muốn xây dựng một nền kinh tế tiêu dùng trung lưu, người lao động Trung Quốc sẽ phải kiếm được mức lương cao hơn nhiều.
Điều này có nghĩa là năng suất lao động phải cao hơn, và công nghệ - kỹ thuật phải giúp cho các thành phần phức tạp có giá trị gia tăng cao được sản xuất ngay tại Trung Quốc.
Từ đó Trung Quốc xây dựng Chương trình năm 2025, thu hút hàng tỉ USD đổ vào nghiên cứu nội địa, mua lại các doanh nghiệp công nghệ và chất xám công nghệ nước ngoài, bất cứ khi nào và ở đâu có thể.
Trong vòng 2 năm qua, các chuyên gia công nghệ cao, đặc biệt là tại Hoa Kỳ đã hoảng loạn trước xu thế chảy máu chất xám sang Trung Quốc.
Robert Atkinson, Chủ tịch Quỹ Công nghệ thông tin và đổi mới (Information Technology and Innovation Foundation) tháng Giêng vừa qua đã cảnh báo Quốc hội Hoa Kỳ:
"Trung Quốc đã lao vào cuộc chiến xâm lược công nghệ bằng trăm phương ngàn kế để thao túng thị trường và ăn cắp bừa bãi công nghệ, ép buộc Mỹ chuyển giao các bí quyết".
Thật ra chính phủ Trung Quốc chẳng làm bất cứ điều gì đặc biệt hay "tiểu thuyết" như thế. Sáng kiến Made in China 2025 được xây dựng trên nền tảng kế hoạch chi tiết của Đức để phát triển Cách mạng Công nghiệp 4.0.
Có điều gì đó tuyệt vời hay kỳ lạ ở đây, thì đó chính là tốc độ và hiệu quả mà họ xây dựng được công nghệ này một cách tự lực cánh sinh ngay từ đầu.
Tổng cộng đã có 19 phòng thí nghiệm công nghệ đã được thiết lập ở các trường đại học trên cả nước. Giáo dục STEM (khoa học, công nghệ, kỹ thuật và toán học) đang được ưu tiên trên toàn quốc.
Một chương trình thu hút nhân tài toàn cầu với tên gọi "Kế hoạch ngàn người" đã được triển khai khắp thế giới để mời chào các nhà khoa học danh tiếng.
Có thể ông Robert Alkinson hơi mất bình tĩnh và cảnh giác với những tác động lớn toàn cầu về những gì đang xảy ra ở Trung Quốc.
Từ một nền kinh tế lạc hậu 3 thập kỷ trước, Trung Quốc đã nhanh chóng lột xác như ngày nay từ chỗ thiếu cơ sở hạ tầng, thiếu nền tảng công nghệ và một khu vực siêu cạnh tranh khốc liệt, theo cách nhảy cóc mà phần còn lại của thế giới khó tưởng tượng được.
Năm 2015, Huawei đã trở thành tổ chức công bố các bằng sáng chế quốc tế mới lớn nhất thế giới. 
Theo Tổ chức Sở hữu trí tuệ thế giới, các ứng dụng và bằng sáng chế mới của Trung Quốc đã tăng vọt từ con số 0 vào đầu thế kỷ này, lên đến 928 ngàn sáng chế trong năm 2014, nhiều hơn Mỹ 40% (579 ngàn sáng chế), gấp 3 lần Nhật Bản (326 ngàn sáng chế).
Các kỹ sư Trung Quốc trong vai trò quan chức lãnh đạo không chỉ đơn giản được thúc đẩy bởi nhiệm vụ lãnh đạo khoa học công nghệ hay sự sợ hãi vì phụ thuộc công nghệ nước ngoài.
Họ ghét sự thâm hụt khổng lồ về chi phí bản quyền và giấy phép công nghệ nếu phụ thộc vào nước ngoài. Từ con số thanh toán bản quyền cho sở hữu trí tuệ bằng 0 năm 2000, ngày nay Trung Quốc đã phải trả 20 tỉ USD mỗi năm tiền bản quyền sở hữu trí tuệ.
Hiện tại các doanh nghiệp Trung Quốc kiếm được ít hơn từ công nghệ nước ngoài với chi phí bản quyền 1 tỉ USD mỗi năm, trong khi họ kiếm được rất nhiều từ bản quyền công nghệ trong nước với chi phí bản quyền lên tới 18 tỉ USD.
David Dodwell kết luận: chừng nào Trung Quốc còn được chi phối bởi các kỹ sư, sự biến đổi chóng mặt này sẽ còn gây sốc, đe dọa và thách thức phần còn lại của thế giới trong nhiều thập kỷ tới.
Ông nghi ngờ cách người Mỹ sẽ phản ứng theo những gì họ biết rõ nhất, giống như các luật sư.
Bài học nào cho Việt Nam?
Cá nhân người viết cho rằng, những gì tác giả David Dodwell nêu ra trong bài viết này không chỉ là tiếng chuông báo động đối với Hoa Kỳ hay phần còn lại của thế giới, mà cũng là tiếng chuông báo động, đồng thời là bài học quý cho Việt Nam.
Là một quốc gia láng giềng có nhiều duyên nợ với Trung Quốc, hai nước hiện đang còn những tranh chấp, bất đồng phức tạp do lịch sử để lại trên Biển Đông và 2 quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa như chúng tôi đã nhiều lần phản ánh, tâm lý chung của không ít người Việt là ác cảm khi nhắc đến Trung Quốc.
Do đó, những cái mà chúng ta thấy được, nghe được và hiểu được về Trung Quốc có lẽ cũng không khác ông Robert Alkinson.
Thậm chí cái nhìn của nhiều người trong chúng ta còn mang nặng màu sắc cảm xúc hơn ông ấy.
Những vấn đề lịch sử, chính trị, những vấn đề pháp lý còn tồn tại trong quan hệ Việt - Trung đã khúc xạ vào nhận thức và đời sống xã hội đã khiến không ít người trong chúng ta không thấy được sự lột xác của họ về khoa học công nghệ, kinh tế để trở thành một siêu cường đang lên như hiện nay.
Chính cách nhìn ấy, nhận thức ấy càng nhân lên những bức xúc trong mỗi người khi Trung Quốc có các hành động leo thang quân sự thô bạo trên Biển Đông. Cảm xúc ấy chi phối chúng ta theo mỗi hành động của Trung Quốc.
Nhưng cái quan trọng mà chúng ta không thấy được, không tìm cách tìm hiểu xem làm thế nào Trung Quốc có thể bồi lấp, xây dựng những hòn đảo nhân tạo khổng lồ từ các rặng san hô giữa Biển Đông xa đất liền của họ cả ngàn cây số, ngoài việc lên án tính chất bất hợp pháp, hung hăng và ý đồ độc chiếm Biển Đông.
Bởi vậy, qua bài viết của tác giả David Dodwell, cá nhân người viết thiết nghĩ rằng, muốn bảo vệ cơ đồ mà cha ông ta để lại, người Việt ngày nay không còn cách nào khác, là phải biết tự lực tự cường.
Bài học quý giá trong sự chuyển mình, lột xác mà Trung Quốc đã, đang và sẽ tiếp tục thực hiện rất nên và rất đáng để chúng ta nghiên cứu, tìm hiểu một cách nghiêm túc, cầu thị, để phát triển đất nước.
Bài học đầu tiên và quan trọng nhất ở đây là phải ý thức rõ tầm quan trọng, có chiến lược lâu dài và kế hoạch cụ thể để khai thác nguồn tài nguyên con người Việt Nam trong cũng như ngoài nước.
Tài nguyên thiên nhiên là hữu hạn, nhưng tài nguyên con người là vô hạn.
Rõ ràng so với Việt Nam thì Trung Quốc có lợi thế so sánh về kích thước nền kinh tế và túi tiền quá chênh lệch. Trung Quốc có thể đổ rất nhiều tiền cho khoa học công nghệ, chúng ta không thể chạy đua với họ chỉ đơn thuần bằng tiền bạc, kinh tế.
Nhưng xét trên tinh thần quốc gia dân tộc, lòng yêu nước và mong muốn đóng góp cho quê hương, cũng như tố chất của các nhà khoa học Việt Nam đẳng cấp quốc tế, người viết thiết nghĩ chúng ta không kém gì Trung Quốc.
Cái các nhà khoa học cần thiết nghĩ không chỉ nằm ở kinh phí hay cơ sở vật chất nghiên cứu được ưu tiên hết khả năng Việt Nam có thể, mà còn là sự trân trọng và tôn vinh của nhà nước và xã hội, là môi trường làm việc tự do, cơ chế thông thoáng, không còn những rào cản hành chính hay lý lịch...
Bài học quan trọng thứ hai là Việt Nam cần nhanh chóng xây dựng chiến lược khoa học công nghệ cho riêng mình trên nền tảng cuộc Cách mạng Công nghiệp 4.0.
Rõ ràng so với Trung Quốc, chúng ta đang đi sau họ.
Trong khi họ đã có những sản phẩm và hàng loạt bằng sáng chế mới dựa trên Kế hoạch Made in China 2025 xây dựng trên nền tảng Cách mạng Công nghiệp 4.0, thì ở Việt Nam ta, khái niệm này vẫn còn mới mẻ.
Nhưng nếu thực sự khao khát và quyết tâm thay đổi, thậm chí phải lột xác nền khoa học công nghệ nước nhà, người viết tin rằng Việt Nam sẽ làm được.
Khoa học công nghệ mới, internet và trí tuệ nhân tạo là những phương tiện kỳ diệu có thể giúp nước nhà trở nên hùng cường. Chúng ta nên nắm lấy, phải nắm lấy nếu không muốn bị tụt lại phía sau.
Nhưng đồng thời cũng phải ghi nhớ, cái gốc nằm ở chiều sâu văn hóa, bản sắc dân tộc phải luôn luôn được vun bồi, làm bệ phóng, làm bà đỡ cho các thành tựu công nghệ phát triển.
Bài học quan trọng thứ ba theo người viết, đó là chúng ta học tư duy và cách làm của các nước, tính toán dựa trên bối cảnh, điều kiện, đặc thù văn hóa và mục tiêu phát triển của Việt Nam chứ không phải nhập khẩu sản phẩm nước ngoài.
Điều này càng đặc biệt phải lưu tâm trong quan hệ với Trung Quốc, bởi lẽ khi lột xác, chuyển mình từ đại công xưởng hàng giá rẻ toàn cầu thành trung tâm công nghệ mới của thế giới, cái Trung Quốc muốn xuất khẩu ra ngoài là công nghệ ô nhiễm và lạc hậu.
Thậm chí họ có cả những định chế tài chính rất hùng hậu đứng sau, những kế hoạch hợp tác kinh tế - thương mại và đầu tư cơ sở hạ tầng rất hấp dẫn cho các nước đang phát triển và khát vốn.
Điều kiện giải ngân vốn vay Trung Quốc như người viết nhiều lần nhấn mạnh, không ngoài công nghệ lạc hậu/ô nhiễm, nhà thầu và thậm chí cả lao động tay chân của Trung Quốc.
Với riêng Việt Nam, các dự án do nhà thầu Trung Quốc phụ trách do vay vốn của họ còn thêm một đặc trưng nữa là chậm tiến độ, đội vốn cao.
Rõ ràng đây là những thực tiễn không thể bỏ qua, nếu không muốn nói là phải nghiên cứu rất kỹ lưỡng để tìm căn nguyên và chế tài đối phó tận gốc.
Bởi khi tính toán của ngoại bang kết hợp và bén rễ với lòng tham của một bộ phận nào đó, cái giá mà đất nước, dân tộc phải trả sẽ rất lớn, không chỉ là những dự án ngàn tỉ đắp chiếu mà vẫn phải trả lãi nợ vay.
Chia sẻ bài viết này đến với quý bạn đọc, chúng tôi không có mong muốn nào hơn ngoài việc thêm một tiếng nói cổ vũ tinh thần dân tộc độc lập tự cường, nhìn thẳng sự thật, biết người biết ta, học cái hay của người, thấy và tránh cái dở của mình để nước nhà phát triển, thịnh vượng.
Nếu chỉ thấy và chỉ biết mỗi cái dở của Trung Quốc trong bang giao quốc tế và âm mưu độc chiếm Biển Đông mà không thấy cái hay của họ, cái mạnh của họ và làm thế nào họ có thể lột xác như vậy, rõ ràng sẽ là một thiếu sót lớn.
Tài liệu tham khảo:

VỀ CHUYỆN "TRUNG QUỐC ĐÃ TRỞ THÀNH SIÊU CƯỜNG CÔNG NGHỆ"

NGUYỄN THÁI NGUYÊN/ BVB/ BVN 21-12-2017



Nhân đọc bài báo: “Đáng sợ: Trung Quốc đang trên đường thống trị công nghệ toàn cầu và bài học cho Việt Nam” của David Dodwell đăng trên tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng(Shouth China Morning Post) do Hồng Thủy dịch đăng trên Giáo dục Việt Nam ngày 29/3/2017 (Xin xem ở đây). Bài báo này thật ra đã đăng trên rất nhiều tờ báo cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh không chỉ ở HK mà cả ở TQ và nhiều nước khác như là một phát kiến mới, một sự kiện gây chấn động… Cũng đã đăng bằng tiếng Việt trên một vài trang mạng khác ở VN. Gần đây, ngày 14/12, một bạn đọc chuyển cho anh Trần Đức Nguyên bài báo này và anh Trần Đức Nguyên đã nêu một gợi ý khó với chủ ý: chúng ta đánh giá thế nào nội dung bài viết này? Đây là một vấn đề không đơn thuần về mặt khoa học công nghệ mà có những nội dung thật giả được pha trộn vào nhau bằng nghệ thuật chữ nghĩa phục vụ cho ý đồ chính trị nên hết sức phức tạp.
Tôi đã đọc bài viết này từ mấy tháng trước, nhưng thấy nó không có sức thuyết phục, nên tôi không chuyển tiếp cho các bạn đọc trong nhóm. Nay nhân anh Trần Đức Nguyên nêu vấn đề, tôi viết thêm ý kiến của tôi chỉ để quý vị cùng tham khảo mà không nhằm mục đích bài bác bài báo hay tác giả.
1/ Tôi không bình luận vào các nội dung bài báo nêu ra, bởi vì từ đầu đến cuối, tác giả đã tâng bốc quá đà thực tế đang diễn ra ở TQ cả về trình độ khoa học công nghệ lẫn các thành tựu “số hóa” hoạt động xã hội ở TQ. Đề cao nền công nghệ đẳng cấp “thống trị toàn cầu” đã đành, lại nhân đó, đề cao Huawei đến mức “Google không nhằm nhò gì so với Huawei” thì không nói các chuyên gia công nghệ chắc cũng phải phì cười mà những người dùng Internet như tôi cũng thấy là chuyện tào lao của tác giả. Lại so tốc độ truyền tin của mạng Internet ở Thâm Quyến (深 圳) nhanh hơn ở New York! Cho đến nay, Hong Kong và Thâm Quyến không phải là TQ trên tất cả các mặt, trong đó có mạng Internets. Bất cứ ai đến TQ, dù là năm 2017 này thì đều biết cái tệ hại của mạng Internet ở đại lục ra sao, ý tác giả là để ta suy ra việc phát triển và sử dụng Internet ở TQ đã cao hơn Mỹ? Tác giả cố tình đánh lộn sòng các khái niệm này một cách có chủ đích mà tôi không nói thêm. Vì sao?
2/ Trước hết, phải biết David Dodwell chính xác là ai đã: Tác giả không tự xưng là “nhà nghiên cứu thách thức toàn cầu”, điều này phải ghi nhận. Nhưng khi đăng bài báo này thì tờ báo Hong Kong Shouth China Morning Post lại giới thiệu “tác giả là nhà nghiên cứu thách thức toàn cầu”. Dĩ nhiên không chỉ do lỗi của tờ báo HK mà chắc tác giả cũng đồng ý thế. Từ đây, các báo khác đều ghi nhận tác giả có tầm vóc như thế. Nhưng thật ra, David Dodwell là “Giám đốc Điều hành của Nhóm Chính sách Mậu dịch Hong Kong – APEC”. Ông này ở HK, làm việc cho HK và dĩ nhiên rất có nghề trong lĩnh vực tiếp thị quảng cáo, chứ không phải là chuyên gia nghiên cứu những vấn đề “tầm cỡ toàn cầu” nào cả. Những điều mà tác giả bài báo phán về tương lai đối với cuộc cách mạng mới mà TQ đã “thống trị”, trên thực tế chưa ai biết một cách đích xác nội dung cuộc cách mạng công nghệ 4.0 là gì! Còn như “thanh toán bằng thiết bị di động” rồi “thuê xe đạp bằng thiết bị cảm ứng” thì công nghệ cao 4.0 nỗi gì, cách đây hơn 10 năm, người Nhật và một số nước Âu Mỹ đã chơi trò này rồi.
3/ Tờ báo Shouth China Morning Post của HK, tờ báo đã đăng tải bài báo này hiện nay ra sao? Từ khi trở về với TQ, tờ Bưu điện Hoa Nam buổi sáng đã giảm dần tính chất khách quan của một tờ báo độc lập mà phụ thuộc nhiều vào hệ thống truyền thông khổng lồ của TQ, đặc biệt, từ tháng 12/2015, tờ báo này đã bị Jack Ma (tên Trung Quốc là Mã Vân) mua đứt để trở thành sở hữu của Alibaba. Chúng ta đều biết Alibaba là một tập đoàn đa quốc gia, có hệ thống bán lẻ phủ khắp các nước từ Á sang Âu rồi châu Phi, Mỹ La tinh… Cả một số vị lãnh đạo và cơ quan truyền thông Việt Nam đều đề cao Jack Ma như một người “siêu thành đạt” mà thế hệ trẻ VN, nhất là những bạn trẻ đang có ý định “khởi nghiệp” cần phải noi theo! Chuyến đi của Jack Ma đến VN nhân hội nghị APEC được các phương tiện truyền thông tung hô đã lôi kéo rất đông bạn trẻ HN. Điều này thật không ổn một chút nào.
Đối với nhiều chuyên gia kinh tế thế giới thì Jack Ma khởi nghiệp rồi làm giàu một cách nhanh chóng từ bán hàng nhái, hàng giả giá rẻ và rất giỏi trong chuyện tổ chức ăn cắp mẫu mã thời trang các thương hiệu nổi tiếng. Tôi không dám chắc đây là “nghề chính” của Jack Ma và bây giờ, chắc Tập đoàn Alibaba không thể bán hàng giả mãi được mà Alibaba đã có nhiều thương vụ mua các nhà máy dệt may và sản xuất các mặt hàng tiêu dùng ở Ý, ở Pháp, ở Nga và một số nước Đông Âu thì đương nhiên, Alibaba có quyền hợp pháp để đóng nhãn hàng Made in Italya hay Made in France…
Nhưng với một doanh nghiệp “tư nhân” như Alibaba của TQ thì chúng ta khó có thể nói chắc rằng Jack Ma là ai (là doanh nhân hay còn kiêm các “nhiệm vụ” nào khác nữa). Còn Alibaba phát triển một cách nhanh chóng, vươn mạnh ra thị trường thế giới là do tài năng tự thân của Jack Ma hay đây cũng là một trong số những “quân cờ chiến lược khoác áo tư nhân” của Đảng CSTQ để xâm nhập vào các thị trường khó tính mà các doanh nghiệp nhà nước thường bị nhiều hạn chế? Không phải chúng ta mà cả các nước phương Tây cũng bị TQ “lừa”, đến khi phát hiện ra thì hậu quả không nhỏ.
4/ Để rõ hơn vấn đề này, chúng ta thử xem qua tập đoàn công nghệ nổi tiếng Hua Wei (  – Hoa Vi) mà bài báo của David Dodwell ca ngợi. Tên chính thức của Hua Wei là Công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật Hua Wei được thành lập năm 1987 bởi Nhiệm Chính Phi, cũng có cách đọc khác là Nhậm chính Phi. Đây là một công ty tư nhân trên danh nghĩa. Nhưng Nhiệm là ai? Nhiệm Chính Phi là một sĩ quan kỹ thuật của quân đội. Dù năm 1987, người ta thấy ông ta trong danh sách đoàn đại biểu quân đội dự hội nghị khoa học toàn quốc. Nhưng các cơ quan có trách nhiệm của TQ đều bác bỏ thông tin ông Nhiệm là “người của quân đội”. Ông ta “được nghỉ hưu” lúc 42 tuổi và đứng ra thành lập công ty tư nhân ngay sau khi nghỉ hưu, 1987. Vốn ban đầu Nhiệm bỏ ra là 20.000 tệ (tương đương 5.000 đô la). Tuy nhiên, lúc đầu doanh nghiệp này chỉ là một đại lý nhỏ bán hàng cho một công ty của Hong Kong, đến năm 1990 thì công ty Hua Wei mới chính thức thành lập. Trên thực tế, Nhiệm Chính Phi chỉ nắm giữ 1,42% cổ phần của Hua Wei, còn lại là của ai thật khó biết. Rồi chủ nhân thực sự là ai cũng rất mơ hồ. Chỉ biết công ty này có riêng những quy chế “không giống ai”: Có cổ đông, nhưng các cổ đông không được quyền giao dịch cổ phiếu. Nếu các cổ đông này chuyển đi khỏi công ty có nghĩa là hết quyền sở hữu cổ phiếu đó mà phải “bán lại” cho công ty! Hiện nay có khoảng 110.000 nhân viên, có hàng ngàn nhân viên có quốc tịch ngoài TQ, nhưng công ty quy định, chỉ các nhân viên là người TQ mới được sở hữu cổ phiếu của công ty. Một điều “đáng sợ” khác: Công ty có 76.000 nhân viên hoạt động trong lĩnh vực “Nghiên cứu và Phát triển” (R & D), điều mà không có một doanh nghiệp hoạt động tìm kiếm lợi nhuận nào có thể làm, nếu không có tài trợ từ nhà nước! các công ty như Alibaba, Hua Wei, Tencent, Baidu đều được chính quyền yểm trợ để xây dựng hệ thống công nghệ cao nhằm giám sát nhân dân, bao gồm hệ thống camera giám sát, hệ thống nhận dạng khuôn mặt và hệ thống máy tính kết nối giám sát khổng lồ. Theo Wall Street Journal thì ngay tại Đại bản doanh của Alibaba ở TQ, có một Trung tâm rất lớn của cảnh sát chuyên theo dõi tất cả các hiện tượng khả nghi thông qua dịch vụ Wechat
Dĩ nhiên, công ty công nghệ nào cũng có nghĩa vụ trợ giúp chính quyền, nhưng ở các nước phương Tây, các công ty này thường được pháp luật bảo vệ quyền từ chối các yêu cầu của chính quyền nếu xét thấy không có yêu cầu cấp bách của nhiệm vụ an ninh quốc gia. Chính vì vậy mà Apple dám không đáp ứng yêu cầu của Cục điều tra Liên bang (FBI) về việc mở khóa chiếc Iphone của nghi phạm Bernardino trong vụ xả súng năm 2015. Thậm chí theo quy định mới, từ năm 2017, cảnh sát muốn có được thông tin cá nhân của công dân Mỹ thì phải được Tòa án phê chuẩn.
Dù là một công ty ban đầu còn rất nhỏ, vậy nhưng Ngân hàng nhà nước đã cho Nhiệm vay 8,5 triệu đô la ngay khi thành lập thì đủ biết công ty tư nhân này đã được nhà nước ưu ái “vượt ra ngoài các ràng buộc của pháp luật về vay vốn” mà chỉ có những “công ty bình phong” mới có được thứ “đặc ân” như thế. Giả thuyết này có lẽ gần với thực tế khi Mỹ và các nước phương Tây đều có những đối sách rất chặt chẽ đối với hoạt động của Hua Wei.
Ngày 16/10/2011, cơ quan Open Source Center (OSC) trực thuộc CIA đã có báo cáo khẳng định người làm chủ thực sự của Hua Wei là bà Sun Yafang, là một quan chức của Tổng cục Viễn thông trực thuộc Bộ An ninh TQ được chuyển sang Hua Wei làm Chủ tịch (?). Công ty Hua Wei đã nhận tiền tài trợ của của Bộ An ninh TQ ngay từ năm 1987. Tổng số tiền tài trợ của Bộ An ninh đã lên tới 228,2 triệu đô la! OSC khẳng định có đầy đủ bằng chứng cho thấy Hua Wei đã lấy cắp nhiều tài liệu về kinh tế của các công ty và chính quyền nhiều nước trên thế giới. Không thấy phản ứng nào của Hua Wei đối với tường trình công khai này của OSC. Mãi đến 3 năm sau thì Chủ tịch của Công ty Hua Wei chi nhánh tại Mỹ mới có thư gửi cho báo Washington Time nhưng chỉ nói rằng Hua Wei là một công ty tư nhân, nhà nước và quân đội TQ không có vốn góp và chỉ đạo gì cả.
Trong một báo cáo của Bộ Quốc phòng Mỹ sau đó vẫn khẳng định: “các công ty tin học của TQ, trong đó có Hua Wei, Datang và Zhong Xing đều duy trì mối liên hệ chặt chẽ với quân đội của TQ”. Mặc dù đã có một mạng lưới các “văn phòng” trải rộng trên 14 bang của Mỹ và một loạt các “phòng thí nghiệm phối hợp” với các công ty lớn như Microsoft, Hewlett Pacard, Qualcomm, Texas Instrument, Infineon Technogies, nhưng từ năm 2009, Hua Wei đã thương lượng để mua Công ty Viễn thông 3Com của Mỹ, nhưng Bộ Tài chính Mỹ đã không cho TQ mua.
Ủy ban tình báo Hạ viện Hoa Kỳ cũng đã đưa công ty Hua Wei vào danh sách gây đe dọa an ninh quốc gia và cho rằng Hua Wei luôn luôn đặt Backdoor (cửa sau) vào các phần mềm điện thoại và các sản phẩm viễn thông khác (Về nhận định này, cũng có ý kiến cho rằng do đa phần chất lượng các thiết bị của Hua Wei rất thấp nên các Hackers có thể vào thoải mái chứ không cần đến Backdoor).
Vì những lẽ trên, Chính phủ Hoa Kỳ đã cấm Hua Wei tham gia đấu thầu tất cả các hợp đồng của Chính phủ.
Chính phủ Úc cũng cấm Hua Wei tham gia đấu thầu các dự án băng thông rộng quốc gia Úc…
Gần đây hơn, 5/2016 Canada đã từ chối đơn xin nhập cư của 2 công dân Hong Kong mà nguyên nhân được thông báo công khai rất đơn giản vì họ là “cựu nhân viên của Hua Wei”! (Thực chất, Canada biết rõ họ là những điệp viên mạng của TQ). Mặc dù Hua Wei đã giành được hợp đồng cung cấp thiết bị mạng 3G, 4G cho 2 công ty lớn nhất Canada là Bell Canada và Telus vào năm 2014. Vậy nhưng không lâu sau, Cục An ninh công cộng Canada đã công bố “mối lo ngại” về việc Hua Wei đang có những hoạt động đe dọa cơ sở hạ tầng và mạng lưới viễn thông của Canada (Joshua Philipp - Đại kỷ nguyên).
5/ Chỉ bấy nhiêu sự kiện cũng đủ để minh họa Hua Wei là tập đoàn “đứng đầu thế giới” về cái gì. Đáng tiếc, lãnh đạo Việt Nam không nhìn thấy bất cứ quan ngại nào từ các tập đoàn như Alibaba hay Hua Wei. Hiện nay, hơn một nửa cơ sở hạ tầng viễn thông của Việt Nam do các tập đoàn viễn thông TQ như Hua Wei, ZTE, Emerson, De Ha nắm giữ: Hua Wei nắm giữ toàn bộ mạng 3G của Mobiphone toàn miền Bắc, còn EVN Telecom thì Hua Wei nắm 100% trên cả nước. Phần lớn trục viễn thông của VNPT là của Hua Wei. ZTE cũng nắm toàn bộ mạng miền Trung của Vinaphone, bao gồm cả Tây Nguyên và Cam Ranh! (Nguồn: “Chó sói” Hua Wei và nguy cơ cho an ninh viễn thông Việt Nam - Báo Thanh niên ngày 6/11/2017). Cũng cần lưu ý rằng cho đến nay, không có một tài liệu nào của TQ hay nước ngoài công bố Trung Quốc đã chi bao nhiêu tiền cho mục tiêu tuyên truyền bành trướng (Soft Power), nhưng tạm tin vào phân tích của David Shambaugh trên Foreing Affairs thì Trung Quốc đã chi khoảng 10 tỷ đô la vào mục đích đánh bóng chế độ ở nước ngoài, gấp 15 lần ngân sách Mỹ dành cho các hoạt động văn hóa, giáo dục, y tế… Nếu tính cả kế hoạch gây ảnh hưởng về mặt kinh tế (nâng đỡ các “công ty bình phong”) thì ngân sách Trung ương TQ đã chi khoảng 1.400 tỷ đô la, có thể nói đó là một con số khổng lồ mà chắc rằng kẻ thụ hưởng có những cái tên như Alibaba hay Hua Wei.
5/ Vì sao các tập đoàn kinh doanh thiết bị mạng và viễn thông Trung Quốc lại chiếm lĩnh thị trường Việt Nam nhiều đến thế và điều gì sẽ xẩy ra nếu…?
Tuy là tập đoàn kinh tế “tư nhân” nhưng Hua Wei, ZTE (tập đoàn Trung Hưng) lại được lãnh đạo Đảng CSTQ quan tâm đặc biệt. Khi được bầu giữ chức TBT Đảng CSVN, trong chuyến xuất ngoại đầu tiên sang TQ thì trong chương trình làm việc, TBT Nguyễn Phú Trọng và đoàn cấp cao VN đã được phía TQ bố trí thăm Tập đoàn Hua Wei tại Thâm Quyến ngày 14/10/2011. Chính tại đây đã “mở ra một thời kỳ mới” trong lĩnh vực Viễn thông VN, TBT NGuyễn Phú Trọng đã chứng kiến việc ký kết hàng loạt biên bản ghi nhớ và hợp tác đầu tư giữa Hua Wei và Tập đoàn Bưu chính Viễn thông VN (VNPT) về việc thành lập Trung tâm nghiên cứu phát triển, ứng dụng ICT…
Khi tiến hành chuyến thăm TQ lần thứ 2, ngày 7-10/4/2015, ngày 9/4/2015 tại Bắc Kinh, TBT Nguyễn Phú Trọng đã tiếp lãnh đạo 2 tập đoàn Hua Wei và ZTE. Tại đây, TBT đã “đánh giá cao kết quả hợp tác của Hua Wei với các công ty Viễn thông Việt Nam cũng như sự hỗ trợ trong đào tạo nguồn nhân lực trong lĩnh vực thông tin viễn thông của VN. TBT mong muốn Hua Wei sẽ tiếp tục triển khai nhiều dự án đầu tư vào Việt Nam” (Báo Đầu tư).
Không chỉ phía TQ mà đến TBT của VN cũng ưu ái như vậy thì các tập đoàn Viễn thông TQ mới chiếm có 50% thị phần ở Việt Nam còn là ít. Và việc tập đoàn lớn của VN như Viettel phải “nhường” phần khá lớn thị phần ở VN cho Hua Wei để đi đầu tư ở nước ngoài cũng là điều không có gì lạ!
Đến đây thì chắc các vị đã phần nào thấy được David Dodwell đã quảng bá cho cái gì.
N.T.N.
Tác giả gửi cho BVN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét