Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

20150804. VÌ SAO NHIỀU SÊP NGÂN HÀNG BỊ BẮT ?

ĐIỂM BÁO MẠNG
ĐƯỢC LÊN XẾP NGÂN HÀNG:ĐẠI GIA GẶP HẠN TÙ TỘI
Bài của NGUYỄN THANH NGỌC/Vef 3/8/2015
sếp ngân hàng, đại gia, tù tội, Nguyễn Xuân Sơn, OceanBank, Phạm Công Danh, Tạ Bá Long, sếp-ngân-hàng, đại-gia, tù-tội, Nguyễn-Xuân-Sơn, OceanBank, Phạm-Công-Danh, Tạ-Bá-Long
Liên tục các “ông lớn” một thời của ngân hàng đã bị bắt giam gần đây.
Vef- Khi ông Nguyễn Xuân Sơn bị bắt vì những sai phạm thời làm Tổng Giám đốc OceanBank cùng với số phận của ông Phạm Công Danh, Tạ Bá Long mới thấy ngân hàng là cuộc chơi đầy rủi ro.
Đại gia tay ngang là chủ ngân hàng
Liên tục các “ông lớn” một thời của ngân hàng (NH) đã bị bắt giam gần đây. Những đại gia hoàng tráng bất ngờ sụt hố và dính tù tội khi làm sếp NH như ông Phạm Công Danh - nguyên Chủ tịch Ngân hàng Xây dựng; ông Hà Văn Thắm - nguyên Chủ tịch OceanBank, ông Tạ Bá Long - nguyên Chủ tịch GP Bank.
Điểm lại mới thấy, cả 3 NH và ba sếp lớn một thời này đều có những điểm tương đồng thú vị.
Tất cả đại gia này đều chưa từng một ngày làm các nghiệp vụ NH dạng như cán bộ tín dụng, cán bộ thẩm định hay quản lý cấp phòng giao dịch hay chi nhánh… Con đường đưa họ lên vị trí cao nhất tại các NH đều thông qua quá trình góp vốn, mua cổ phần, để rồi trở thành cổ đông lớn, hoặc đại diện cho nhóm cổ phần lớn.
Và đương nhiên, khi đại diện cho ngàn tỷ vốn góp họ đã chiếm các ghế to nhất nhì HĐQT hay TGĐ của các ngân hàng. Cơ hội trở thành ông chủ ngân hàng của các ông đều xuất hiện khi chuyển đổi NH nông thôn lên thành thị trước đây, hoặc tái cấu trúc NH yếu kém thời gian qua.
Điều trùng hợp đáng buồn là dưới sự “trị vì” của các ông, các ngân hàng đều đã tàn tạ và phải xử lý. Và hậu quả đối với cá nhân là các đại gia này bị cơ quan bảo vệ pháp luật sờ đến. Không hẹn mà gặp, các đại gia này đều vào tù với tội danh: cố ý làm trái quy định về quản lý kinh tế, vi phạm các quy định về cho vay…
Không phải ngẫu nhiên các đại gia, tập đoàn thích rót vốn vào lĩnh vực NH. Họ có thể tìm mọi cách để sở hữu cổ phần, trở thành cổ đông lớn, cổ đông chiến lược của các NH. Bởi vì những lợi thế có thể đem lại khi có hẳn một NH riêng phục vụ mình khi có kênh huy động vốn dân cư, rồi lại rót vốn vào chính những công trình, công ty của họ.Các cáo buộc đến thời điểm hiện tại lại cùng tập trung vào việc các ông đã chỉ đạo cho vay không đúng đối tượng số tiền rất lớn, tư lợi, sử dụng vốn NH phục vụ cho các dự án của công ty con, công ty của mình gây nên thiệt hại không thể khắc phục.
Luật chỉ rất rõ việc cấm cho vay đối với các cổ đông lớn, cổ đông chiến lược của NH. Tuy nhiên, khi xem lại chức danh của các ông chủ thì thấy chả ai có mỗi một chức danh mà toàn dài hàng trang.
Ngoài ra, các công ty của con, của cháu, anh em, họ hàng, dòng tộc, đồng hương, thân tín thì quả thực khó lòng kiểm soát nổi. Nghi án vẫn là nghi án và chỉ đang chờ các cơ quan chức năng làm rõ.
Bài học quản trị
Khi OceanBank bị mua lại với giá 0 đồng, dư luận đặt câu hỏi về trách nhiệm của người đầu tư tại PVN khi để thất thoát vốn đầu tư. Nhìn lại một thời, người ta sẽ thấy các tập đoàn đua nhau lập NH, công ty tài chính, biến NH trở thành một cơ sở hậu thuẫn cho mình.
sếp ngân hàng, đại gia, tù tội, Nguyễn Xuân Sơn, OceanBank, Phạm Công Danh, Tạ Bá Long, sếp-ngân-hàng, đại-gia, tù-tội, Nguyễn-Xuân-Sơn, OceanBank, Phạm-Công-Danh, Tạ-Bá-Long
Người ta thấy các tập đoàn đua nhau lập NH, công ty tài chính, biến NH trở thành một cơ sở hậu thuẫn cho mình.
Điểm sơ sơ, ta có thể thấy sự “mặn nồng” một thời khi Vietnam Airlines thì ưa thích dịch vụ của Techcombank, TKV (Vinacomin) thì thích sử dụng dịch vụ của của SHB, EVN “ưa chuộng” Ngân hàng An Bình, Tập đoàn Xăng dầu thì ưu đãi cho PG Bank đến mức cho lắp đặt tại các cây xăng thuộc hệ thống bán lẻ của mình những post quẹt thẻ Flexible Card của NH, còn khối quân đội thì luôn khuyến khích sử dụng dịch vụ của MBBank…
Các tập đoàn góp vốn đương nhiên phải cử người tham gia HĐQT. Tuy nhiên, theo nhiều chuyên gia: với hoạt động NH, cử người vào HĐQT nhưng chưa có kinh nghiệm NH là điều cực kỳ nguy hiểm. Không hiểu quy chế cho vay, không am hiểu về lĩnh vực khách hàng kinh doanh mà anh lại tham gia hội đồng tín dụng, bỏ phiếu biểu quyết cho vay hay không cho vay thì đương nhiên là quyết định nó không thể chính xác, dễ biến thành hình thức, để hợp pháp hóa các chủ trương cho một số người.
Và trong trường hợp này, câu chuyện của ông Trần Xuân Giá trong vụ Bầu Kiên là một điển hình.
Cổ đông lớn cũng cử người tham gia Ban Kiểm soát. Tuy nhiên, chế độ không chuyên trách, một quý mới họp Ban Kiểm soát một lần. Rồi Ban Kiểm soát không có quyền lực thực sự, hoạt động không hiệu quả.
Một vấn đề nổi cộm là mối quan hệ giữa chủ tịch HĐQT và tổng giám đốc. Một thời, NHNN rất quyết liệt với vấn đề không để những người có mối quan hệ gia đình đồng thời cùng nắm giữ các vị trí quan trọng tại NH. Tuy nhiên, qua tham khảo một số ngân hàng thì ba người cùng mang họ Phương đang nắm giữ Chủ tịch HĐQT, Tổng Giám đốc và Thành viên chuyên trách Ban Kiểm soát.
Mà không nắm giữ song song 2 chức vụ Chủ tịch HĐQT - Tổng Giám đốc thì họ có thể giữ chức vụ Phó Tổng Giám đốc thứ nhất, Phó Tổng Giám đốc thường trực, thậm chí Phó Tổng Giám đốc nhưng được ủy quyền của Hội đồng Quản trị còn cao hơn cả Tổng Giám đốc.
Điều đặc biệt, trong các vụ thâm tóm ngược, sáp nhập ngược thì lại thấy lãnh đạo của NH bé hơn, kinh doanh bết bát, thua lỗ, nợ xấu lớn lại quay ngược lại tham gia HĐQT, Ban Điều hành của NH lớn, sức khỏe tốt. Với “thành tích” trong quá khứ thì không hiểu vấn đề sẽ đi về đâu.
Đây rõ ràng là những bài học quản trị mà ai cũng biết nhưng để xử lý nó thì vướng trên vướng dưới nên mãi vẫn không thể triệt để.
Nguyễn Thanh Ngọc
CHIẾN DỊCH BẮT  LÃNH ĐẠO NGÂN HÀNG
Bài của PHẠM CHÍ DŨNG/ NV/ BVB 3/8/2015
Trong cuộc nhậu sôi nổi vào cuối Tháng Bảy, lãnh đạo một chi nhánh ngân hàng tỉnh thầm thì, “Sắp tới tôi cũng tính tìm đường rút cho êm. Gọn nhất là cứ lấy lý do sức khỏe mà từ nhiệm. Làm ăn thì đâu còn thời hoàng kim như hồi những năm 2010, 2011 muốn nâng hạ lãi suất bao nhiêu tùy ý. Ở lại bây giờ không phải đầu cũng phải tai. Bây giờ mà không hết sức che chắn có khi lại bị coi là ‘sân sau’ của mấy anh Hai, anh Ba, anh Tư, rồi coi chừng lại bị công an ‘chém’ như với mấy ông ngân hàng xây dựng hay Oceanbank vừa rồi...”.
Lời ta thán ấy được thốt ra ngay vào lúc ông Cao Sỹ Kiêm từ nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị Ðông Á Bank “vì lý do sức khỏe,” cho dù sức khỏe của ngân hàng này được coi là khá ổn do được “cơ cấu” bởi cổ phần của khối đảng. Một nhân vật khác trẻ hơn nhiều và có vẻ còn dồi dào xung lực nhưng cũng xin từ nhiệm nốt là chủ tịch hội đồng quản trị Eximbank Lê Hùng Dũng.
“Khai đao”
“Người giàu phải khóc” đang ứng với cơ sự điên đảo thời nay. Những người giàu của ngân hàng - giới mà từ lâu đã bị cả báo chí nhà nước xỏ xiên là “cá mập” bởi thói đời ngồi mát ăn bát vàng nhưng lại “thắt cổ” doanh nghiệp và người dân.
Vào Tháng Bảy năm ngoái, ba người giàu nổi đột biến của ngân hàng xây dựng đã bị bắt cùng lúc. Sau đó đến Tháng Mười, “doanh nhân thành đạt” Hà Văn Thắm của Ocean Bank cũng nối gót. Ðường vào trại giam của các nhân vật này còn được phủ đầy tin đồn về mối quan hệ mật thiết với giới lãnh đạo cao cấp.
Còn Tháng Bảy năm nay, Bộ Công An bắt một lúc 4 lãnh đạo ngân hàng, 2 người trong số đó thuộc về GP Bank - được dư luận xem là “sân sau” của một quan chức cấp cao. Vài ngày sau, Nguyễn Xuân Sơn - chủ tịch Petro Việt Nam và từng là nhân vật lãnh đạo của Ocean Bank nhưng vẫn được tung tăng trong cả năm qua, đã bị công an lôi ra từ bệnh viện Bạch Mai và tống vào trại tạm giam với tội “đồng phạm với Hà Văn Thắm.”
Một hình ảnh ấn tượng quá đỗi cũng được lôi ra: chỉ trước khi bị bắt 10 ngày, ông Nguyễn Xuân Sơn còn thung dung ký tá hợp tác với người Mỹ tại Washington, trước sự chứng kiến của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Khó có thể hiểu khác hơn rằng sự kiện ông Sơn bị cách chức rồi tống thẳng vào trại giam là một sang chấn vỗ mặt người đứng đầu đảng.
Giới ngân hàng thêm một phen rúng động trong sang chấn của chiến dịch tống giam lãnh đạo nhà băng kể từ năm 2012. Nếu vào năm ngoái, bầu không khí được mô tả là “nín thở,” thì năm nay, cũng không khí ấy đang bị xem là “nghẹt thở.” Nếu cả một nhân vật quá quyền thế như Bầu Kiên ở ngân hàng ACB mà còn không “binh” được đường thoát, khó có nhà ngân hàng nào dám bảo đảm được số mệnh trót lọt cho mình trong thời buổi đầy nhiễu nhương tống tiễn này.
Một lần nữa từ sau sự kiện trang blog Chân Dung Quyền Lực vào đầu năm 2015, dư luận Việt Nam lại ồn lên về một cuộc quyết đấu nội bộ đã đến hồi “khai đao.” Ngay cả báo chí nhà nước, bất chấp rào chắn dựng lên của giới tuyên giáo, cũng phải bóng gió nói về “các ông chủ ngân hàng đang như ngồi trên lửa.”
Nhưng xem ra, “ngồi trên lửa” vẫn còn là cụm từ dung dị. “Lịch sử” năm 2014 đã bắt đầu lặp lại vào Tháng Bảy “bắt ngân hàng” trong năm nay, và nếu được tái hiện trọn vẹn thì từ đây đến cuối năm 2015, trước hội nghị trung ương 12 và kỳ họp Quốc Hội, sẽ còn một số lãnh đạo ngân hàng nữa phải “nhập kho.”
Nghề nào nguy hiểm nhất?
Không hiểu từ khi nào, ngân hàng bắt đầu bị xem là “nghề nguy hiểm.” Một số nhà phân tích bình dân còn đế thêm là trong tình cảnh số muốn chạy ra nhiều hơn kẻ muốn nhào vào này, chính cái nghề “chủ tịch hội đồng quản trị” của các tập đoàn nhà nước lỗ lã tan nát mới là nguy hiểm nhất.
Sau đó là giới ngân hàng.
Quả đúng như lời thì thầm của lãnh đạo chi nhánh ngân hàng trên bàn nhậu, không rớ vào thì thôi chứ đã rớ thì “trăm thằng trúng cả trăm” đều vi phạm pháp luật. Rồi cứ hàng đống tội danh vi luật ấy mà nâng qua điểm “lợi dụng chức vụ” lẫn “cố ý làm trái,” cộng thêm cái tội tày trời không có trong luật về chuyện ngân hàng này nọ là “sân sau” của những lãnh cao cấp nào đó, nhất là còn cung ứng hậu cần và hậu phương để các “anh ấy” đấu đá với nhau từ đây đến đại hội 12 của đảng... Khi ấy thì chỉ có chết!
Thật vậy, cứ nhìn vào những gì mà sự kiện trang blog Chân Dung Quyền Lực đã “diễn biến hòa bình” vào cuối năm 2014, đầu năm 2015 thì “không có gì là không thể” - tạm mượn cụm từ của Ðại Sứ Ted Osius khi nói về tương lai quan hệ Việt-Mỹ.
Ngân hàng - một trong những tiêu điểm mà Chân Dung Quyền Lực nhắm vào - làm cho người ta hoàn toàn có thể nhận thức rằng những nhân vật tự nguyện tham gia vào chiến dịch “sân sau” sẽ có số phận dao kiếm lơ lửng trên đầu. Thanh trừng chính trị đã được khởi sự bằng chiến dịch “thanh toán” nguồn thu nhập.
Nhưng báo chí nhà nước, bởi thói quen và não trạng “tự điều chỉnh” lâu năm, vẫn còn né tránh một nghề nguy hiểm - thậm chí là nguy hiểm nhất. Ðó là nghề “chính trị gia.”
“Thoát khỏi chính trường”
Không phải ngẫu nhiên mà chỉ mới từ tháng Tháng Năm, 2015 đến nay, đã có hàng loạt quan chức tự nguyện từ nhiệm “chờ nghỉ hưu”: Bí Thư Hội An Nguyễn Sự, Phạm Thế Tập thôi giữ chức bí thư thành ủy Hải Dương; Tô Văn Cường - Bí thư Huyện Ủy, chủ tịch Hội Ðồng Nhân Dân huyện Thường Tín; Nguyễn Văn Nguyệt - Bí thư Huyện Ủy, chủ tịch Hội Ðồng Nhân Dân huyện Sóc Sơn; Phạm Hùng Vỹ - Phó Bí thư Huyện ủy, chủ tịch Hội Ðồng Nhân Dân huyện Phú Xuyên; kể cả các phó chủ tịch Hội Ðồng Nhân Dân các quận, huyện: Ðông Anh, Phúc Thọ, Mê Linh, thị xã Sơn Tây, Ứng Hòa và quận Hai Bà Trưng cũng xin nghỉ hưu sớm.
Ðặc biệt, bí thư Tỉnh Ủy Quảng Nam - ông Lê Phước Thanh - vừa xin nghỉ hưu vì lý do “sức khỏe,” chỉ năm tháng sau khi giữ chức.
Trường hợp ông Thanh được xem là người có chức vụ đảng cao nhất nhằm “thoát khỏi chính trường.”
Nhưng xem ra chỉ có trường hợp tự nguyện xin nghỉ của ông Nguyễn Sự là còn để lại dấu ấn đồng cảm trong lòng dân chúng về một công bộc thật sự có tầm và có tâm.
Số còn lại, như lời bình giảng của dân gian, chẳng phải từ nhiệm bởi cao đạo tre già măng mọc, mà bởi nỗi sợ hãi bị diệt vong đang trùm lên tất cả. Hiện tượng này lại có thể dẫn đến một làn sóng rời bỏ quan trường ngày càng rộng và đi từ cấp thấp đến những cấp cao hơn, kể cả hàm bộ trưởng.
Nhưng trong bầu không khí như bị cô nén và nghẹt thở hiện thời, không chỉ những người làm chính trị chuyên nghiệp mà cả giới công an điều tra cũng bị coi là nghề nguy hiểm không kém. Sự ồn ào của dư luận về việc “phe này bắt người phe kia” tất có thể làm cho người ta hình dung về một kết cục khó có hậu của những bộ sắc phục khi tự nguyện hoặc bị bắt buộc tham dự vào vòng xoáy chính trị cùng lợi ích.
Chỉ còn 6 tháng nữa, thời điểm dự kiến khai mạc đại hội 12 của đảng cầm quyền sẽ ập đến. Song trùng với lời bình luận của một nhà phân tích dân gian về “cuộc tháo chạy thoát thân bắt đầu,” không ai và cả các chính trị gia lão luyện có thể biết được kịch bản tranh đấu nhân sự nào sẽ khả thi nhất, cũng như số phận của những người làm nghề chính trị mạo hiểm sẽ ra sao - trước, trong và cả sau đại hội 12.
Không gì là không thể...
Phạm Chí Dũng/(Người Việt)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét