Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015

20150215. NGHĨ VỀ CÁI CHẾT CỦA ÔNG NGUYỄN BÁ THANH

ĐIỂM BÁO MẠNG
NGUYỄN BÁ THANH VÀ PHÁO ĐÀI CỦA CHẾ ĐỘ
Bài của LÊ DIỄN ĐỨC / Blog RFA/ BVB 14/2/2015

***

Thế là ông Nguyễn Bá Thanh ra đi. Vĩnh viễn! Sau một thời gian dài điều trị suy tuỷ ở Mỹ và khoảng hơn một tháng trở lại Đà Nẵng tiếp tục kéo dài chữa trị trong vô vọng.
Nói rằng, việc điều trị ông sẽ kết hợp Tây y với Đông y cổ truyền của các giáo sư, bác sĩ Việt Nam chỉ là sự khoác lác, khi mà nền y học Mỹ đã đầu hàng.
Mặc dù ông Nguyễn Bá Thanh không nằm trong nhóm lãnh đạo cao nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), chỉ giữ chức Trưởng Ban Nội chinh Trug ương và Phó Ban phòng chống tham nhũng, nhưng do xuất phát từ cá tính, bối cảnh của ông từ Đà Nằng ra Hà Nội nhận nhiệm vụ mới, đã tạo nên dư luận mạnh mẽ trước bệnh tình và cái chết của ông.
Ông Thanh ra Hà Nội giữa lúc mà cuộc xung đột giữa Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, cùng Chủ tịch nước Trương Tấn Sang với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đang ở vào đỉnh cao. Do những chủ trương sai lầm về quản lý kinh tế và nạn tham nhũng hoành hành, Nguyễn Tấn Dũng được xem là có thể bị mất chức trong hội nghị Trung ương 6, tháng 10 năm 2012.
Báo chí nước ngoài cũng nhận định về tình trạng này. Tờ "Bangkok Post" ngày 15/10/2012 viết: "Dẫn đầu cuộc tấn công vào ông Dũng không ai khác là Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, người đã rọi ánh sáng vào những vụ bê bối xung quanh thủ tướng và chính phủ của ông. Nền kinh tế chậm chạp, lạm phát, tham nhũng và khủng hoảng ngân hàng trong những tuần gần đây đã được xem là tất cả các tiêu cực đối với ông Dũng".
Những mặt yếu kém của Nguyễn Tấn Dũng trong vai trò thủ tướng được Tổng bí thư (TBT) Nguyễn Phú Trọng tổng kết tại Hội nghị Trung ương 6: "Áp lực lạm phát và bất ổn vĩ mô vẫn còn lớn. Thị trường tiền tệ diễn biến phức tạp; nợ xấu ngân hàng ở mức cao; tăng trưởng tín dụng thấp; hoạt động của một số ngân hàng thương mại cổ phần thiếu minh bạch, còn tiềm ẩn nhiều rủi ro; lãi suất ngân hàng vẫn còn quá cao so với hiệu quả sản xuất, kinh doanh của doanh nghiệp. Thị trường bất động sản, thị trường chứng khoán vẫn chưa được cải thiện; thị trường vàng còn nhiều biến động. Các đề án tái cấu trúc đầu tư công, doanh nghiệp nhà nước và ngân hàng thương mại còn có nhiều vấn đề cần tiếp tục nghiên cứu, hoàn thiện. Tăng trưởng GDP và tổng vốn đầu tư xã hội không đạt được kế hoạch đề ra; số doanh nghiệp phải giải thể, ngừng hoặc thu hẹp hoạt động vẫn ở mức cao; việc làm và thu nhập của người lao động khó khăn. Trật tự, an toàn xã hội và các tệ nạn xã hội, tội phạm, tham nhũng, tiêu cực còn nhiều phức tạp"…
Tuy nhiên, Hội nghị Trung ương 6 đã hạ màn với hồi kết "chung ta tha chúng mình".
Không có gì có thể làm ảnh hưởng đến sự tồn vong của ĐCSVN, dù cuộc giao tranh quyền lực có quyết liệt đến đâu. Trong lịch sử của ĐCSVN, bao giờ chung cuộc cũng được giải quyết bằng một sự thoả hiệp nào đó.
Vì thế, "để giữ gìn uy tín, hình ảnh thiêng liêng của Đảng", "kiên quyết bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ", Ban Chấp hành Trung ương đã bỏ phiếu quyết định không kỷ luật Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị".
Một đồng chí trong Bộ Chính Trị (có biệt danh X) này ai cũng biết là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, mặc dù các nguồn chính thức không nói tới.
Cũng qua đại hội này cho thấy sức mạnh nằm ở gần 200 thành viên của Ban Chấp hành Trung ương, chứ không còn ở Bộ Chính Trị nữa. Đây cũng là chỗ dựa vững chắc để Nguyễn Tấn Dũng tận dụng cơ hội, củng cố lại vị trí của mình và lật ngược thế cờ vào Hội nghị Trung ương 7 (tháng 5/2013) với việc loại bỏ Nguyễn Bá Thanh ra khỏi Bộ Chính Trị theo đề nghị của Nguyễn Phú Trọng.
Tái lập Ban Nội chính Trung ương, Nguyễn Phú Trọng muốn tước quyền của Nguyễn Tấn Dũng khỏi Ban phòng chống tham nhũng.
Ban Nội chính Trung ương trở thành cơ quan tham mưu của Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bộ Chính trị, Ban Bí thư về chủ trương, chính sách lớn thuộc lĩnh vực nội chính và phòng, chống tham nhũng, đồng thời thực hiện nhiệm vụ của Cơ quan Thường trực của Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng,
Nguyễn Bá Thanh là một người có cá tính mạnh mẽ và ham mê quyền lực. Ở tuổi 60, ra Hà Nội nhận chức Trưởng Ban Nội chính, ông cũng nhắm tới cái ghế của Bộ Chính Trị và hy vọng sẽ giành được quyền lực cao hơn vào năm 2016 khi đại hội ĐCSVN diễn ra, không loại trừ ghế Thủ tướng. Ông cũng đã kịp nâng đỡ con trai Nguyễn Bá Cảnh vào Ban Chấp Hành Đảng Bộ Đà Nẵng nhiệm kỳ 2010-2015, chuẩn bị cho tương lai.
Ông tuyên bố sẽ bắt tay điều tra các vụ tham nhũng lớn và không nói nhiều, sẽ "hốt hết"! Vụ án Dương Chí Dũng của Vinalines cho thấy sự vai trò của ông và những bí mật mà ông chưa tiết lộ.
Thực ra tham nhũng là chất keo kết dính của toàn bộ cấu trúc cầm quyền của ĐCSVN, là pháo đài bảo vệ chế độ. Người ta gắn bó với "nhà nước" cũng chính vì tham nhũng. Bất luận năng lực thế nào, việc làm có phù hợp không, hiệu quả ra sao... cứ vào được biên chế là có điều kiện để tham nhũng, quan càng lớn càng ăn to, quan nhỏ ăn nhỏ và "có ngay một tờ ngân phiếu vĩnh cửu lĩnh lương trọn đời".
Do đó tấn công vào tham nhũng tấn công vào toàn bộ thành trì của hệ thống cầm quyền. Người ta lấy việc chống tham nhũng đúng hơn chỉ để làm phương tiện gạt bỏ nhau trong cuộc tranh giành ảnh hưởng trong mối quan hệ quyền-tiền.
Ông Nguyễn Bá Thanh cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Ông đã có công trong việc thực hiện các dự án đầu tư làm thay đổi bộ mặt của thành phố Đà Nẵng, nhưng cũng bị tai tiếng trong việc rút ruột công trình xa lộ Bắc- Nam và cầu sông Hàn và là tác giả của những bất công và tội ác với dân chúng ở giáo xứ Cồn Dầu khi giải toả thu hồi đất.
Cây tầm sét mà ông Nguyễn Bá Thanh được ông Nguyễn Phú Trọng giao cho chỉ để quất vào các đối thủ chứ không phải để chống tham nhũng thực sự. Nó cũng giống như trang "Chân Dung Quyền Lực", ra đời chỉ để phục vụ nhất thời cho cuộc đấu đá nội bộ chứ không phải vì lợi ích xã hội. Đụng đến tham nhũng ở tầng cao, báo "Người Cao Tuổi" bị rút giấy phép và truy tố hình sự là một minh chứng.
Ông Trương Tấn Sang cũng đã từng thú nhận “càng chống thì tham nhũng càng tràn lan và trở nên nặng nề, xảy ra mọi lúc mọi nơi, đây là căn bệnh rất trầm kha”.
Chống tham nhũng đòi hỏi một cơ chế khác, một hệ thống chính trị khác, mà trước hết là chế độ đa đảng với bầu cử tự do, ngành tư pháp độc lập và báo chí tự do.
Bản chất của cuộc chống tham nhũng là thế nên ông Nguyễn Bá Thanh rước vào thân nhiều kẻ thù thần thế ở Hà Nội. Ông bị khống chế để trở nên một người không có thực quyền và cuối cùng, bệnh tật đến đột ngột với ông vào tháng 8/2014 đã loại bỏ hẳn ông ra khỏi cuộc chơi. Tin đồn ông bị đầu độc chất phóng xạ, đo đó, không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
Hôm nay ông ra đi, một phần người Đà Nẵng tiếc thương ông, nhưng một phần khác oán hận ông và cho rằng cái chết đau đơn của ông là hậu quả của luật nhân quả. Tôi không nghĩ như thế, bởi vì lắm quan to khác gây tội ác, gần trăm tuổi vẫn sống sờ sờ ra đó. Ông Thanh vừa là thủ phạm vừa là nạn nhân của một chế độ cầm quyền, luôn thống nhất về đường lối lãnh đạo, nhưng lúc nào cũng có đấu đá, tranh giành ảnh hưởng.
Nói đến ông Thanh tôi nhớ lại Eward Gierek, Bí thư thứ nhất Đảng Công nhân Thống Nhất Ba Lan (Đảng Cộng sản Ba Lan). Trong năm 1970-1980, Gierek là một người rất gần gũi quần chúng, quan hệ tốt với phương Tây, giành được nhiều khoản tín dụng cho việc xây dựng và phát triển đất nước. Hầu hết tất cả những công trình công cộng lớn nhất thời xã hội chủ nghĩa của Ba Lan đều được xây dựng trong thời kỳ này. Thập niên 70 không thể bác bỏ là giai đoạn phát triển văn hoá, khoa học và thể thao mà ông Gierek đã có công rất lớn. Nhưng cũng chính vì nợ nần mà dẫn tới cuộc khủng hoảng kinh tế đa dạng, cuối cùng đưa đến sự sụp đổ của chính phủ của ông và về lâu dài đến sự sụp đổ của chế độ xã hội chủ nghĩa ở Ba Lan. Khoản nợ cuối cùng mà Ba Lan phải trả từ giai đoạn này được thanh toán vào tháng 10 năm 2012.
Dư luận có nhiều đánh giá khác nhau về ông. Tên ông được đặt cho trường học và đường phố ở một số địa phương. Jaroslaw Kaczynski, Chủ tịch đảng đối lập lớn nhất Ba lan hiện nay (PiS), một nhân vật cánh hữu bảo thủ, trong cuộc vận động tranh cử Tổng thống Ba lan năm 2010 nói rằng,"Eward Gierek là một người cộng sản nhưng là một người yêu nước".
L.D.Đ/(Blog RFA)
***
ÔNG NGHUYỄN BÁ THANH: NGƯỜI TỪ CHỐI CẢ TỶ ĐÔ LA
Bài của  DƯƠNG XUÂN NAM/ Tầm nhìn /BVB 15/2/2015
***
Ông đã làm được một việc đúng đắn và quả cảm: Từ chối cả tỷ đô la vì môi trường sống của người dân, vì một thành phố ĐÁNG SỐNG và vì một Việt Nam Đáng Sống
Hay tin ông Nguyễn Bá Thanh vừa ra đi, đi về cõi vĩnh hằng, để lại thương tiếc cho nhiều người, tôi bỗng nhớ, tại một một cuộc họp tổ chức tại Đà Nẵng, ông Nguyễn Bá Thanh  người đứng đầu thành phố này cho biết, ông đã từ chối cả tỷ đô la hai dự án đầu tư vào Đà Nẵng vì hai dự án này có thể gây hại đến môi trường, đến chủ trương xây dựng thành phố xanh, sạch, đẹp. Đó là dự án xây dựng nhà máy thép và nhà máy sản xuất bột giấy.
Ông nói về thành phố đang thực hiện chủ trương 5 không, 3 có: Không hộ đói, không mù chữ, không có người lang thang ăn xin, không có người nghiện ma túy trong cộng đồng (Con nghiện sẽ tập trung vào các trại cai nghiện), không giết người cướp của. Có nhà ở, có việc làm và có lối sống văn minh đô thị.
Quả thực, đến Đà Nẵng, ta thấy những điều ông Nguyễn Bá Thanh nói là đúng Trên tờ báo của thành phố ra đúng ngày hội nghị, tôi chú ý đến một bài báo của KTS Nguyễn Ngọc Tuấn, Chủ tịch hội kiến trúc sư Đà Nẵng nói về quyết tâm xây dựng thành phố xanh, sạch, đẹp này. Có một cụm từ hơi lạ, nhưng làm tôi thích thú, ông Tuấn viết: Đà Nẵng đang làm tất cả vì một “Thành phố đáng sống”.
Phải chăng chúng ta đang ở trong nhiều thành phố, nhiều vùng quê “Phải sống”, chứ chưa phải là những nơi “ Đáng sống”?!
Nhưng, trong  bài báo này tôi chưa muốn nói nhiều đến ông Nguyễn bá Thanh, người nổi tiếng với những việc làm táo bạo, mới mẻ, có hiệu quả, nhiều khi “Chẳng giống ai” đã được báo chí và dư luận rất quan tâm.
Tôi chỉ muốn nói đến vấn đề đầu tư vào Việt Nam như thế nào?
Có lần, trò chuyện với nguyên Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và môi trường Phạm Khôi Nguyên, ông nói, bây giờ chúng ta phải chọn nhà đầu tư chứ không phải cứ để nhà đầu tư chọn chúng ta. Chí lý!
Nhưng, không phải tận bây giờ, mà, để đất nước chúng ta phát triển bền vững, ngay từ khi chúng ta mở cửa, kêu gọi các nhà đầu tư nước ngoài vào Việt Nam, chúng ta phải kiên quyết chọn nhà đầu tư như  ông Nguyễn bá Thanh đã làm .
Hẳn có người sẽ nói rằng, muốn phát triển mà không muốn trả giá là ảo tưởng!
Vấn đề là cái giá phải trả đó là giá nào? Thế hệ mai sau có chấp nhận được không?
Chúng ta có thể trải thảm đỏ mời các nhà đầu tư vào Việt Nam, tạo mọi điều kiện cho họ về pháp lý, về xã hội, về an ninh, về mọi điều mà pháp luật cho phép . Nhưng chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước những nhà dầu tư mang những thứ có thể gây hại lâu dài về môi trường, về an ninh cho đất nước.
Nên chăng, thảm đỏ của chúng ta chỉ đón những “Bàn chân sạch”?
Ai cũng biết rằng, vấn đề môi trương đang là vấn đề sống còn của nhân loại .
Tàn phá môi trường là tàn hại chính chúng ta .
Nhưng, vì cái lợi trước mắt mà con người nhiều khi còn nhắm mắt làm ngơ.
Nhiều khi còn cảm thấy chuyện bảo vệ môi trường sống là chuyên ở đâu đâu, chưa liên quan trực tiếp đến mình, như chuyện cái làng Vũ Đại trong tác phẩm của Nam Cao: Ai cũng nghĩ cái thằng Chí Phèo nó chởi cả làng chứ nó có chửi mình đâu!
Có một thực tế là, hiện nay nhiều nước văn minh, phát triển, có một số ngành họ không muốn, hoặc bị cấm đầu tư xây dựng trong nước, đó là những ngành có nguy hại đến môi trường như sản xuất hóa chất, giấy, sắt thép, xi măng, sửa chữa tầu biển kể cả việc xây dựng các nhà máy nhiệt điện chạy bằng than.
Vừa rồi, đài truyền hình Việt Nam nói đến thành phố Bắc Kinh của Trung Quốc ô nhiễm rất nghiêm trọng và chính quyền ở đây khuyến cáo người dân hạn chế ra đường.
Thông báo của Bắc Kinh cũng chỉ rõ: Ô nhiễm ở đây là do sử dụng quá nhiều than đá …
Nếu không tính toán cẩn trọng, nếu đầu tư ồ ạt ở nước ta những lĩnh vực này thì hậu quả lâu dài về môi trường sống là khôn lường, không gì bù đắp được.
Có lẽ ông Nguyễn bá Thanh là người có tầm nhìn xa, thức thời, mẫn thế, quyết không vì cái lợi trước mắt mà bỏ qua cái hại lâu dài cho đất nước.
Ông đã làm được một việc đúng đắn và quả cảm: Từ chối cả tỷ đô la vì môi trường sống của người dân, vì một thành phố ĐÁNG SỐNG !
            Dương Xuân Nam/Tầm nhìn
***
VẤN ĐỀ ĐẦU ĐỘC BẰNG PHÓNG XẠ VÀ CÁI CHẾT CỦA ÔNG NGUYỄN BÁ THANH
Bài của TRẦN TRỌNG KIÊN / DL / Viet-Studies 14/2/2015
Theo những mô tả được phổ biến trên các phương tiện truyền thông, thì bệnh mà ông Nguyễn Bá Thanh mắc phải là bệnh rối loạn sinh tủy (pancytopenia) khi hồng huyết cầu, tiểu huyết cầu và bạch cầu bị suy giảm trầm trọng. Bệnh này là một bệnh hiếm hoi, không phải là bác sĩ nào cũng gặp trong suốt cuộc đời hành nghề. Theo những thống kê thì tỷ lệ mắc bệnh chỉ là 1-2 phần triệu, nghĩa là trong 1 triệu dân cư chỉ có 1-2 người mắc bệnh. Trong những tháng qua, bệnh của ông được dư luận quan tâm đặc biệt, không hẳn là vì chứng bệnh hiểm nghèo hiếm hoi mà ông mắc phải, mà vì nguyên do gây ra bệnh của ông. Đã có giả thuyết là ông bị đầu độc bằng phóng xạ.
Ngày 13.2.2015 ông đã từ trần vì bệnh rối loạn sinh tủy này cùng với suy gan nặng và nhiễm nấm.
Quan điểm của nhà nước về nguyên nhân gây bệnh, vai trò của phóng xạ:
Trong cuộc gặp gỡ với báo chí ngày 7 tháng 1 vừa qua, ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương đã thông tin cho báo chí về tình hình sức khỏe của ông Thanh. Ông Quốc Khánh, phó giám đốc viện Huyết học nói rằng, hội chứng rối loạn sinh tủy này trên thế giới chưa ai tìm được nguyên nhân. Nếu tìm được thì đã phòng, chữa được.
Phát biểu của ông Khánh là đúng, song không hoàn toàn chính xác. Theo những thống kê quốc tế, thì có đến 70-80% trường hợp bệnh không tìm ra nguyên nhân. Song trong số 20-30% còn lại, người ta biết rằng chứng rối loạn sinh tủy là phản ứng phụ hiếm hoi của việc sử dung một số thuốc thuốc thông dụng như thuốc chống tê thấp như Indomethacin, Phenylbutazone, Diclofenac, thuốc cường giáp như Carbimazol, Thiouracil, tiểu đường như Tolbutamid, thuốc sốt rét Chloroquin, kháng sinh như Sulfonamide, Cotrimoxazol, Chloramphenicol… Bệnh viêm gan của ông Thanh cũng nằm trong danh sách gây bệnh rối loạn sinh tủy. Có nguyên nhân do di truyền (late onset hereditary bone marrow failure syndromes). Được lưu tâm hơn cả là nguyên nhân do nhiễm phóng xạ.
Trong buổi gặp báo chí nói trên, khi phóng viên báo Tuổi Trẻ đặt câu hỏi: Căn cứ nảo để ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương khẳng định ông Bá Thanh không bị đầu độc, thì bị ông Nguyễn Thế Kỷ, phó ban Tuyên giáo Trung Ương vặn ngược lại với cung cách kẻ cả: Vậy căn cứ nào nói bị đầu độc?. Ông Phạm Gia Khải, phó trưởng ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương trả lời câu hỏi này nghiêm chỉnh hơn: Chuyện có đầu độc hay không: làm khoa học phải có chứng cứ.... Chúng tôi chỉ chấp nhận những giả thuyết có bằng chứng cụ thể.... Đến nay chưa có triệu chứng nhiễm độc ở bất cứ nơi nào trong cơ thể.
Đầu độc bằng phóng xạ: một phương pháp tối ưu của tội ác:
Nếu cho rằng ông Thanh bị đầu độc bằng phóng xạ thì trường hợp của ông không phải là đầu tiên và duy nhất trên thế giới.
Đầu tháng 11 năm 2006 Alexander Litvinenko, một điệp viên nhị trùng làm việc cho phản gián Nga KGB và dồng thời cho phản gián Anh, xin tỵ nạn chính trị ở Anh, bị giết chết ở London bởi chất phóng xạ Polonium 210, chỉ 3 tuần sau khi ông uống 1 ly trà có hòa tan chất phóng xạ này. Người ta cho rằng Putin đã ra lệnh giết Litvinenko vì những cáo buộc của ông ta về những tội ác của chế độ Putin.
Ngày 28 tháng 10 năm 2004 ông Yasser Arafat, thủ lãnh của Palestine đột nhiên lâm bệnh nặng, sau 1 tuần ông không ăn uống được vì viêm đường ruột. Ông được đưa ngay sang Paris, điều trị ở bệnh viện quân đội Percy. Vài ngày sau đó ông bị hôn mê, thận và gan không còn hoat động, cuối cùng là chảy máu óc. Ngày 11 tháng 11 năm 2004 ông chết, chỉ quãng 2-3 tuần sau khi có những triệu chứng bệnh tật đầu tiên. Các bác sĩ điều trị không kết luận được về nguyên nhân cái chết của ông. Việc mổ tử thi để giảo nghiệm không được gia đình ông cho phép.
Đầu năm 2012 người ta tìm thấy dấu vết của Polonium 210 trong những vật dụng cá nhân của ông còn giữ lại. Từ đó dẫn đến nghi ngờ là ông đã chết vì bị đầu độc bằng phóng xạ . Tháng 10 năm 2013 mộ của ông được cải táng và di cốt của ông được 3 nhóm chuyên gia Pháp, Thụy Sĩ và Nga khảo nghiệm. Kết quả phân chất (8 năm sau khi ông chết) không đồng nhất: Trong khi Thụy Sĩ cho rằng ông Arafat có khả năng (moderately support) nhiễm độc Polonium 210, thì Pháp và Nga không tìm thấy bằng chứng cụ thể. Cuối cùng, tới nay vai trò của Polonium trong cái chết của Arafat vẫn còn là một hoài nghi.
Mặt khác, điều này cũng cho thấy là việc điều tra chứng minh tác động của chất độc phóng xạ không hề đơn giản. Trong trường hợp cái chết của Litvinenko các bác sĩ và những điều tra viên trong những ngày đầu tiên đã phải xếp vào loại chết không rõ nguyên nhân. Chỉ sau một thời gian dài mò mẫm người ta mới xác định được nguyên nhân ngộ độc phóng xạ. Điều này khẳng định thêm một lần nữa tính „ưu việt“ của chất độc Polonium 210 là giết người không để dấu vết hay rất khó khăn để tìm ra dấu vết.
Polonium 210
Chất độc phóng xạ Polonium210 phát ra tia alpha, không mầu sắc, không mùi vị , chỉ cần 1 lượng rất nhỏ (quãng 1-2µg, nghĩa là 1-2 phần triệu gram) tương ứng với 1 năng lượng quãng 10 Gray là đủ để giết một mang người. Polonium210 không cần chuyên chở trong những hộp chì dầy cộm nặng nề lộ liễu dễ gây nghi ngờ như những chất phóng xạ tia gamma binh thường. Cách sử dung lại rất dễ dàng. Khi sử dụng không gây nguy hiểm gì cho kẻ chủ mưu, bởi vì tia phóng xạ alpha chỉ có hiệu năng trong bán kính 5 cm ở ngoài không khí, có thể được chặn đứng bằng 1 tờ giấy. Hiệu năng phá hoạn của nó chỉ được phát huy khi chất độc này lọt vào trong cơ thể .qua đường tiêu hóa/hô hấp hay trực tiếp vào mạch máu. Ở trong cơ thể, tia alpha chỉ có hiệu năng trong bán kính 0,04-0,1mm, song đủ để phá nát các tế bào trên đường đi của nó. Khi Polonium210 còn nằm trong dạ dày nó làm các tế bào niêm mạc (mucosa) bị phá hoại, nạn nhân cảm thấy khó chịu, buồn nôn sau chừng 6-7 tiếng đồng hồ. Khi chất phóng xạ theo đường máu tỏa ra khắp các mô trong cơ thể thì phá hủy các tế bào, nhanh nhất là những tế bào có khả năng phân chia nhanh, ở trong các tủy xương. Từ đó gây ra chứng rối loạn sinh tủy là một biến chứng nguy hiểm sớm đầu tiên. Tủy xương không thể sinh sản được đầy đủ các tế bào máu. Khi làm khám nghiệm sinh học sẽ thấy chỉ số bạch cầu xuống thấp (leucopenie) rất sớm, trong vòng 4-5 ngày, tiểu cầu xuống thấp (thrombopenie) sau chừng 9 ngày. Một khi đã lọt vào trong cơ thể, thì không còn phương pháp nào để trục xuất chất độc này ra khỏi cơ thể, ngoại trừ một phần theo đường bài tiết tự nhiên (phân, nước tiểu) được đưa ra ngoài. Khi đã có rối loạn sinh tủy , tối thiểu là lượng phóng xạ đã phải là 3-5 Gray, thì tiên lương (prognosis) là LD50 (lethal dosis 50), có nghĩa là 50% nạn nhân sẽ phải chết. Nếu bị đầu độc với lượng cao hơn, quãng 10 Gray sẽ có ngay rối loạn đường tiêu hóa và hệ thần kinh, thì tiên lương là LD100, nạn nhân không có hy vọng sống sót.
Giả thuyết về việc ông Bá Thanh chết vì bị đầu độc bằng phóng xạ
Trang mạng Chân Dung Quyền Lực (CDQL) đã quả quyết rằng một phó thủ tướng đương nhiệm đã chủ mưu việc đầu độc ông Nguyễn Bá Thanh bằng phóng xạ. Việc đầu độc được cho là vào thời điểm cuối năm 2013, khi ông Thanh đi công tác ở Trung Quốc, rồi được „bạn“ chiêu đãi, đưa đi đây đi đó ăn uống và mua sắm. Ở một thời điểm thích hợp ông đã bị đánh thuốc độc phóng xạ. Từ khi đó sức khỏe ông xuống dốc. Trong khi công tác ở Thụy Điển, ông đã vài lần ngất xỉu.Vào đầu tháng 5-2014 đã được điều trị tại bệnh viện 108 với chuẩn đoán „rối loạn sinh tủy“. Tháng 6 và tháng 7 điều trị tại Singapore và từ tháng 8 tới tháng 1-2015 điều trị tại Mỹ. Ngày 9 tháng 1 năm nay ông được đưa trở lại Việt Nam. Ông đã mất hơn 1 tháng sau đó, vào ngày 13.2.2015 tại Đà Nẵng.
Trang mạng CDQL quyết đoán là các bác sĩ Mỹ đã định bệnh „Ngộ độc phóng xạ ARS“ và đã thực hiện phẫu thuật ghép tủy. Nay ông Thanh đã mất, vấn đề trách nhiệm về cái chết này lại càng trở nên sôi bỏng. Thông tin của CDQL có khả tín hay không là vấn đề được mổ xẻ ở đây.
Chỉ có 2 tình huống có thể đã xẩy ra:
  • Tình huống thứ nhất: Có âm mưu thực sự muốn giết ông Thanh bằng phóng xạ:

Một chi tiết biện minh cho giả thuyết này là yếu tố Trung Quốc. Polonium 210 chỉ sản xuất được ở một số lò nguyên tử trên thế giới, trong đó có lò ở Trung Quốc. Sản xuất ở Nga chiếm tới 95% tổng số sản lượng thế giới. Việc cho rằng người chủ mưu phải nhờ tới nước ngoài để có được Polonium như vậy cũng hợp lý. Song tất cả diễn biến của bệnh ông Thanh lại không „điển hình“, như tiên liệu của 1 cuộc đầu độc kinh điển bằng phóng xạ: Vài tiếng đồng hồ sau khi ăn uống phải chất phóng xạ ở Trung Quốc là ông Thanh đã phải khó chịu nôn mửa. Sau 2-3 tuần là lẽ ra tủy xương đã bị tiêu hủy dẫn tới chứng suy/rối loạn sinh tủy. Chậm lắm là 1-2 tháng sau là nạn nhân chết. Ở trường hợp ngộ độc phóng xạ điển hình như trường hợp điệp viên Litwinenko cái chết tới chỉ trong vòng 3 tuần. Ở trường hơp ông Bá Thanh thì không như vậy. Chứng rối loạn sinh tủy phát sinh 5-6 tháng sau khi ông từ Trung Quốc trở về, và tới nay, hơn 1 năm sau ngày bị „đầu độc“ ông mới mất.
Nếu đặt tiền đề rằng chứng „rối loạn sinh tủy“ của ông Thanh phải là do phóng xạ gây ra bởi vì ai đó đã có chứng cớ gì mà hiện nay chưa công bố, thì năng lượng nguyên tử đã dùng chỉ tới mức 3-5 Gray vì „chỉ có“ tủy xương bị tàn phá: Để cố ý giết người thì năng lượng này tương đối thấp. Năng lượng thấp này thường là do tai nạn nguyên tử gây ra. Một khả năng khác là cũng có thể là nguyên nhân cố ý giết người, song lại dùng liều lượng thấp hay dùng chất phóng xạ khác, ít nguy hiểm hơn (như Yttrium90, cũng phát tán tia alpha, vốn được dùng trong Y khoa hạt nhân để chữa phong thấp, dễ mua và rẻ hơn là Polonium210). Dù sao chăng nữa, với một năng lượng nguyên tử 3-5 Gray thì tiên lương bệnh của ông cũng là nghiêm trọng: LD50 (lethal dosis 50). Cái chết hay lẽ sống tương đương ngang ngửa 50% với nhau. Nay cái chết đã thắng thế trên thân xác ông.
  • Tình huống thứ hai: Bệnh của ông Thanh không liên quan gì tới phóng xạ:

Trong thời gian qua trang mạng CDQL đã tung ra công luận một số thông tin vô cùng phong phú với những chứng cớ, hình ảnh, giấy tờ khó lòng chối bỏ về tài sản bất chính của một số quan chức cao cấp nhất nước. Những người bị nêu tên đích danh không thốt nổi nửa lời để chống cự lại những cáo buộc trên. Song, trong trường hợp của ông Thanh thì lại khác. CDQL chỉ khẳng định,mà không nêu lên bất cứ bằng chứng, tư liệu nào chứng minh cho cáo buộc là ông Thanh bị đánh thuốc độc phóng xạ. Nếu hình ảnh chụp ông Thanh gầy gò, rụng hết tóc được chụp vài tuần sau khi ông từ Trung Quốc trở về vào cuối năm 2013 thì hình này minh chứng được cho tác động phóng xạ làm ông rụng hết tóc,làm thân xác ông tiều tụy. Song hình ảnh này lại được chụp ở Mỹ, sau 2-3 lần hóa trị, thì đó chỉ là phản ứng rất bình thường của hóa trị. Người dân chờ đợi CDQL tung ra hình ảnh chụp ông Thanh trước khi ông được chữa trị, trưng ra bản copie các kết quả thử nghiệm và kết luận sau cùng của các bác sĩ Mỹ, ví dụ như nồng độ Polonium210 hay chất phóng xạ khác trong nước tiểu, tủy xương của ông Thanh, ví dụ như báo cáo cytology về những biến dạng hay hư hoại của các tế bào máu trong tủy xương hay kết quả khảo nghiệm chromosome ở các bạch cầu trong máu của ông.
Kết quả thử nghiệm máu vào tháng 5-2014 mà ông Phạm gia Khải cho báo chí biết (hồng cầu giảm, tiểu cầu giảm, bạch cầu không rõ ràng) không đưa ra được kết luận cụ thể. Kết quả này cũng không điển hình với biến đổi do phóng xạ gây ra, bởi vì thông thường thì bạch cầu rất nhạy cảm với phóng xạ, sẽ bị phá hủy nhanh chóng và rõ ràng nhất.
Lời kết
Cho tới ngày ông Thanh mất vẫn chưa có thêm thông tin hay bằng cớ gì mới cho biết là ông Thanh có hay không bị đầu độc bằng phóng xạ. Tất cả cáo buộc từ phía CDQL hay phủ nhận từ phía nhà nước cho tới nay chỉ là những khẳng định chung chung, không bằng chứng.
Ông Nguyễn Bá Thanh đã được khám bệnh, trị bệnh nhiều tháng trời ở những bệnh viện hàng đầu ở 3 quốc gia: Việt Nam, Singapore và Mỹ. Tất nhiên là những dữ kiện về bệnh tình của ông không thể thiếu. Kết luận cụ thể về nguyên nhân bệnh của ông từ những bác sĩ chuyên môn hàng đầu thế giới chắc chắn đã có, song tới nay vẫn được giữ kín như một bí mật quốc gia.
Ngày 7 tháng 1 vừa qua ông Nguyễn Quốc Triệu, trưởng ban bảo vệ săn sóc sức khỏe trung ương, cho rằng việc không cung cấp thông tin bệnh tình của ông Nguyễn Bá Thanh là do: Trong luật khám chữa bệnh, bệnh nhân có quyền bí mật về bệnh, việc cung cấp thông tin bệnh tật của cán bộ cao cấp phải xin ý kiến của cấp trên. Chính sách giấu kín thông tin trong lãnh vưc sức khỏe của từng cá nhân là phổ thông và đúng ở khắp nơi. Ở phương Tây cũng thế. Song có một điểm khác biệt quan trọng là ở nơi có chế độ dân chủ, người bệnh nhân có quyền cho phép tiết lộ thông tin sức khỏe của mình cho một người thứ ba mà không cần phải xin ý kiến của cấp trên nào. Ở trường hợp có người tố cáo là có kẻ gian đầu độc người khác, như chuyện Bá Thanh, thì không những là có vấn đề sức khỏe của người bệnh mà còn có vấn đề hình sự đối với kẻ gian, còn vấn đề sử dụng pháp luật để ngăn đe trừng trị. Như vậy không thể có chuyện mượn cớ bí mật sức khỏe để bỏ qua việc điều tra được.
Trong trường hợp không có yếu tố phóng xạ, thì công luận và cá nhân Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc phải được thông tin giải oan, và là cơ hội để ông Phó Thủ Tướng truy tố kẻ vu khống và đòi bồi thường thiệt hại.
Trong trường hợp có yếu tố phóng xạ, thì đây là là một tội ác không thể khoan nhượng vì đã có người chết. Gia đình ông Thanh phải khởi tố. Nhà nước phải vào cuộc, điều tra kỹ lưỡng để tìm ra chính xác thủ phạm của vụ đầu độc này. Thủ phạm có phải là ông Nguyễn Xuân Phúc hay không, cũng là nhiệm vụ mà nhà nước phải làm rõ.
Ngành công an Việt Nam, với số lượng nhân sự và phương tiện khổng lồ, vốn nổi tiếng về những vụ giết người, đánh người trong đồn công an hay đàn áp người dân bất đồng chính kiến, không thể bỏ qua cơ hội để phát huy đúng mức chức năng của mình khi làm sáng tỏ vụ án này.
TKT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét