ĐIỂM BÁO MẠNG
- Quốc tế: “Tránh voi chẳng xấu mặt nào” (GD 18/8/2017)-Mỹ đang đứng trước thời điểm quan trọng để đàm phán với Bắc Triều Tiên (GD 16/8/2017)-NAFTA khởi động lại (KTSG 18/8/2017)-Ban bảo vệ sức khỏe trung ương và sức khỏe lãnh đạo (RFA 16-8-17)-Vụ Trịnh Xuân Thanh: Việt Nam ‘tiếp cận’ Đức (VOA 17-8-17) Đang làm rõ việc Trịnh Xuân Thanh về nước (DT 17-8-17)-Việt Nam đơn độc trong khi Trung Quốc đẩy mạnh chiến dịch ve vãn ASEAN? (BVN 17/8/2017)-VOA-Tình hình tự do tôn giáo VN trong phúc trình mới của Mỹ (BVN 16/8/2017)-Thanh Truc-‘Không dìm bùn cát thải xuống biển Bình Thuận’: Đấu đá nội bộ cũng là một nguyên nhân (BVN 16/8/2017)-Thiền Lâm-
- Trong nước: Cục Thi hành án Sơn La đang giải quyết đơn khiếu nại, tố cáo của ông Hà Văn Sơn (GD 18/8/2017)-Điều động ông Nguyễn Bá Cảnh làm Phó ban Dân vận Thành ủy Đà Nẵng (GD 18/8/2017)-Hành vi bịa đặt thông tin bôi nhọ lãnh đạo Đảng, Nhà nước tới đây sẽ bị xử lý như thế nào? (TQ 16-8-17)- Tại sao nước Mỹ bảo vệ những phát ngôn xúc phạm? (TTVN 16-8-17)-Giang Kim Đạt dùng 'bùa mê' nào dụ nguyên TGĐ Vinashinlines? (VNN 18/8/2017)-Trầm Bê lần đầu nếm trái đắng: Con trai bị giang hồ bắt cóc (VNN18/8/2017)-
- Kinh tế: Xuất khẩu đồ gỗ và lâm sản hướng đến mục tiêu 8,5 tỷ USD (GD 18/8/2017)-Báo cáo Thủ tướng suất đầu tư đường cao tốc (GD 18/8/2017)-Tăng cường đôn đốc, kiểm tra việc thực hiện các nhiệm vụ Chính phủ giao (GD 18/8/2017)-Tăng thuế tiêu thụ đặc biệt nhiều sản phẩm hàng hóa (GD 17/8/2017)-Ứng xử với công sản quốc lộ (KTSG 18/8/2017)-Võ Trí Hảo-Dân nói và nói với dân (KTSG 18/8/2017)-21-8, khai trương tuyến buýt sông đầu tiên ở TPHCM (KTSG 17/8/2017)-PGS.TS Lê Xuân Trường: Nhiều nước tăng thuế VAT bù đắp nguồn thu thành công, không lý gì Việt Nam không nghiên cứu và sửa đổi theo hướng này! (CafeF 17-8-17)-“Túi tiền quốc gia” thêm bao nhiêu từ việc tăng thuế VAT? (BizLive 17-8-17) Tăng thuế: Hệ lụy khó lường (NLĐ 17-8-17)-Giá thuốc cao ngất vì lợi ích nhóm? (VNE 17-8-17)-5 ngôi làng tỷ phú ở xứ Nghệ (Zing 17-8-17) -
- Giáo dục: 3 thầy 1 sách và nguy cơ tích hợp “thịt chó - nước chè” (GD 18/8/2017)-Đào tạo giáo viên kiểu ... Mỹ! (GD 18/8/2017)-Giáo dục là quốc sách hàng đầu - bài học từ Nhật Bản (GD 18/8/2017)-Khan hiếm học sinh Tiên tiến cũng là 1 biểu hiện suy thoái đạo đức nghề giáo (GD 18/8/2017)-Những Bá Kiến trong ngành giáo dục (GD 18/8/2017)-Bảo đảm đầu ra là yếu tố quyết định cho ngành sư phạm (GD 18/8/2017)-Bị nghi gian lận sách giáo khoa, Hiệu phó nói nhà báo tự tìm Hiệu trưởng mà hỏi (GD 17/8/2017)-"Lãng phí của tuyển mới còn lớn hơn lãng phí giảng viên sư phạm ngồi chơi"
- Phản biện: Làm sao để trị "bệnh ngộ quyền lực" cho một số cán bộ, công chức? (GD 18/8/2017)-Trinh Phúc-Sự khác biệt về bản chất giữa "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" với đổi mới (QĐND 16-8-17)-Bắc Hà-Tiêu chuẩn cho lãnh đạo cấp cao: Bước đi quan trọng để kiện toàn bộ máy (TVN 18/8/2017)-Khắc Giang- Lồng nhốt quyền lực, lồng nhốt tham vọng (TVN 16/8/2017)-Vũ Lân- BOT, ai đang làm nhục đảng, nhà nước? (BVB 17/8/2017)- Blog RFA- Trận chiến tay ba (BVN 17/8/2017)-Bùi Quang Vơm-Năm Mười Bảy…(BVN 17/8/2017)-Phạm Chí Dũng-Dân còn chịu được, thì bóp là đúng (BVN 17/8/2017)-JB Nguyễn Hữu Vinh-“Lò nóng” và những khúc củi “dân chủ, đức trị và pháp trị” (BVN 17/8/2017)-Trương Nhân Tuấn-Vài nhời với Nhị Lê, Phó Tổng biên tập Tạp chí Cộng sản (BVN 17/8/2017)-FB Lưu Trọng Văn-
- Thư giãn: Hội nghị Chợ Đệm tháng 8/1945: Ba lần họp Xứ ủy Nam Bộ Giáo sư Trần Văn Giàu (GD 18/8/2017)-Trần Hữu Thung ‘ở quê’ như tôi biết (TVN 18/8/2017)-Châu Phú-Mê mẩn ngắm Hoa hậu Phạm Hương khoe trọn đường cong nóng bỏng(VNN 18/8/2017)-
SỰ KHÁC BIỆT VỀ BẢN CHẤT GIỮA 'TỰ DIỄN BIẾN' , 'TỰ CHUYỂN HÓA' VÀ ĐỔI MỚI
BẮC HÀ/ QĐND 16-8-2017
Ảnh minh họa.
QĐND - Sau Đại hội XII (1-2016), nhất là sau Hội nghị Trung ương 4 (khóa XII), trên mạng xã hội phát tán ý kiến của một số cán bộ từng có thời gian giữ các chức vụ nhất định trong hệ thống chính trị do Đảng ta lãnh đạo. Tại một cuộc được gọi là “tọa đàm” trên BBC, có "vị khách mời" cho rằng: Khái niệm “tự diễn biến” là cực kỳ mơ hồ, thể hiện sự “bế tắc về lý luận” (!).
Cũng theo "vị khách" đó, “nếu một cơ thể mà không tự chuyển biến, tự diễn biến, thì đó là một cơ thể chết. Xã hội cũng vậy, một xã hội muốn phát triển phải tự vận động và trong quá trình vận động đương nhiên phải có chuyển biến”. Lập tức ý kiến trên và những quan điểm tương tự được các hãng thông tấn, báo chí: VOA, RFA CNN, You Tube (Google) và nhiều trang mạng như "vớ được vàng", lập tức tung hô, tán thưởng. Có người còn cho rằng, làm gì còn đổi mới, làm gì còn Mác - Lê-nin, làm gì còn xã hội xã hội chủ nghĩa, “Đảng cộng sản Việt Nam đang tự diễn biến, tự chuyển hoá".
Vậy, bản chất tư tưởng chính trị nói trên (đồng nhất giữa tự diễn biến, tự chuyển hóa với đổi mới…) là gì? Sự khác biệt giữa "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" với đổi mới như thế nào? Và cuối cùng, công tác tư tưởng, lý luận và báo chí cần làm gì để giữ vững tư tưởng đổi mới theo con đường xã hội chủ nghĩa?
Trước hết, bản chất tư tưởng chính trị nói trên (phủ nhận tư tưởng đổi mới, đồng nhất giữa "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" với đổi mới) là gì?
Cuộc khủng hoảng sụp đổ bộ phận lớn và quan trọng nhất của hệ thống xã hội xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô, các nước Đông Âu những năm 1985-1991 đặt sự nghiệp cách mạng của Đảng và nhân dân ta vào một tình huống vô cùng khó khăn. Đại hội VI (năm 1986) của Đảng quyết định thay đổi đường lối chính trị-kinh tế, chuyển đổi mô hình xây dựng đất nước từ mô hình cũ của chủ nghĩa xã hội (với nhà nước chuyên chính vô sản, kinh tế kế hoạch hóa…) sang xây dựng đất nước theo mô hình mới của chủ nghĩa xã hội (với nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, nền kinh tế thị trường có sự quản lý của Nhà nước).
Với bản chính trị vững vàng và kinh nghiệm thực tiễn phong phú, chứng kiến cuộc khủng hoảng sụp đổ của Liên Xô, các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu, Đảng Cộng sản Việt Nam sớm nhận thấy nhiều nguy cơ đối với sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc, đặc biệt là nguy cơ xa rời con đường xã hội chủ nghĩa. Vì vậy, Hội nghị Trung ương 6 (khóa VI) đề ra các nguyên tắc đổi mới, trong đó có hai nguyên tắc then chốt: Một là, “Chủ nghĩa Mác -Lê-nin (sau này được Đảng ta bổ sung thêm tư tưởng Hồ Chí Minh) là nền tảng tư tưởng của Đảng, chỉ đạo toàn bộ sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta"; hai là, "Sự lãnh đạo của Đảng là điều kiện quyết định thắng lợi sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc". Bước sang nhiệm kỳ Đại hội VII, tại Hội nghị giữa nhiệm kỳ (tháng 1-1994) Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ ra 4 nguy cơ đối với sự nghiệp cách mạng của dân tộc ta, gồm: Tụt hậu xa hơn về kinh tế; chệch hướng xã hội chủ nghĩa; nạn tham nhũng và các tệ nạn xã hội; âm mưu và hành động “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch.
Đúng như dự báo của Đảng Cộng sản Việt Nam về nguy cơ “chệch hướng xã hội chủ nghĩa”, trong thập kỷ qua đã có nhiều biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" ngay trong nội bộ Đảng và hệ thống chính trị xã hội. Trước Đại hội XI (tháng 1-2011) và Kỳ họp thứ 6 (28-11-2013) Quốc hội khóa XIII thông qua Hiến pháp 2013, một số cá nhân và nhóm xã hội mạng lâm thời, trong đó có nhiều cán bộ, đảng viên cũ(1), nhóm “ Kiến nghị 72” kiến nghị: “Xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp 2013 (về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam), chấp nhận “cạnh tranh chính trị”. Đồng thời, nhóm này “kiến nghị” phi chính trị hóa quân đội, họ viết rằng: “Lực lượng vũ trang phải trung thành với Tổ quốc và nhân dân chứ không phải trung thành với bất kỳ tổ chức nào…”.
Nhóm “Thư ngỏ 61”, (sau đó là “nhóm 127”) kiến nghị với Bộ Chính trị: “chủ động thay đổi Cương lĩnh, từ bỏ đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã hội, chuyển hẳn sang đường lối dân tộc và dân chủ,…”. Nhóm này còn kiến nghị thay đổi đường lối quốc phòng-an ninh: “Quan điểm “không liên minh với nước nào nhằm chống nước thứ ba” là tự trói buộc mình, không phù hợp với thực tế, cần phải thay đổi…”.
Tóm lại, quan điểm chính trị phủ nhận đường lối đổi mới, đồng nhất quan điểm đối mới với "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" là thể hiện sự dao động chính trị, về bản chất phủ nhận con đường xã hội chủ nghĩa, đặc biệt là phủ nhận vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam. Đối với cán bộ, đảng viên, điều này cũng có nghĩa là họ đã làm trái với Điều lệ và các quy định của Đảng.
Thứ hai, sự khác biệt giữa "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" với đổi mới là gì?
Không phủ nhận rằng, về mặt triết học, "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" và đổi mới đều là sự vận động của xã hội. Tuy nhiên lấy sự vận động nói chung của xã hội để che dấu sự khác biệt giữa các xu hướng chính trị, đặc biệt là sự khác biệt giữa đường lối đổi mới của Đảng Cộng sản Việt Nam với tư tưởng cơ hội về chính trị, từ bỏ con đường xã hội chủ nghĩa chuyển sang con đường tư bản chủ nghĩa, theo mô hình ngoại nhập phương Tây chỉ là một thủ đoạn chính trị. Sự khác biệt giữa "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" với đường lối đổi mới là ở hai xu hướng chính trị trái chiều: Tư tưởng "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" thúc đẩy xã hội theo con đường tư bản chủ nghĩa. Còn đổi mới là tư tưởng chính trị, kiên định con đường xã hội chủ nghĩa. Tất nhiên sự kiên định này không đồng nghĩa với chủ nghĩa giáo điều mà là sự vận dụng và phát triển sáng tạo Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh vào điều kiện dân tộc trong thời đại ngày nay.
Để nhận thức đúng, cụ thể những biểu hiện của tư tưởng "tự diễn biến", "tự chuyển hóa", Nghị quyết Trung ương 4 ( khóa XII) xác định rõ các tiêu chí sau: (1) “Phản bác, phủ nhận Chủ nghĩa Mác-Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh”...; “đòi thực hiện “đa nguyên, đa đảng”; (2) “Phản bác, phủ nhận nền dân chủ xã hội chủ nghĩa”, “đòi thực hiện thể chế “tam quyền phân lập”, phát triển “xã hội dân sự”…; (3) “Nói, viết, làm trái quan điểm, chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước; (4) “Kích động tư tưởng bất mãn, bất đồng chính kiến, chống đối trong nội bộ…; (5) “Phủ nhận vai trò lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối với lực lượng vũ trang;… (6) “Móc nối, cấu kết với các thế lực thù địch,… (7) “Đưa thông tin sai lệch, xuyên tạc đường lối, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước; … (8) “Phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng đối với báo chí, văn học-nghệ thuật…; (9) “Có tư tưởng dân tộc hẹp hòi, tôn giáo cực đoan. …”…
Thứ ba, công tác tuyên truyền, lý luận, báo chí phải làm gì để giữ vững tư tưởng đổi mới theo con đường xã hội chủ nghĩa?
Để thực hiện đường lối đổi mới, các văn kiện của Đảng Cộng sản Việt Nam xác định nhiều biện pháp, từ tư tưởng, chính trị đến tổ chức thực tiễn và công tác xây dựng Đảng. Với chức năng, nhiệm vụ cụ thể, công tác tuyên truyền, lý luận, báo chí trong bối cảnh chính trị xã hội ngày nay có vai trò hết sức quan trọng. Để giữ vững tư tưởng đổi mới công tác tuyên truyền, lý luận, báo chí phải tiếp tục làm sáng rõ những thành quả của cách mạng có tính thời đại của dân tộc. Chẳng hạn cuộc Cách mạng Tháng Tám 1945, do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo đã giành lại độc lập dân tộc, xóa bỏ chế độ thực dân phong kiến, đưa dân tộc Việt Nam tiếp cận các giá trị chung của nền văn minh nhân loại. Các cuộc kháng chiến chống thực dân xâm lược không chỉ bảo vệ độc lập dân tộc mà trở thành ngọn cờ giải phóng cho các dân tộc thuộc địa trên thế giới. Vì lẽ đó, sự nghiệp cách mạng do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo đã rút ngắn con đường tiến hóa của dân tộc Việt Nam cả một thời đại.
Công cuộc đổi mới hơn 30 năm qua do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo đạt những thành tựu to lớn được cộng đồng quốc tế ghi nhận. Từ một nền kinh tế nông nghiệp lạc hậu với 90% dân số làm nông nghiệp, Việt Nam đã xây dựng được cơ sở vật chất, kỹ thuật, hạ tầng kinh tế-xã hội từng bước đáp ứng sự nghiệp CNH, HĐH. Thu nhập bình quân đầu người tăng từ 1.900USD (năm 2013) lên 2.215USD (năm 2016). Các quyền con người, trong đó có quyền dân sự, chính trị, nhất là quyền tự do ngôn luận, báo chí, tự do internet ở Việt Nam được bảo đảm ngày càng tốt hơn. Hiện có khoảng 50 triệu người Việt Nam sử dụng internet, chiếm 52% dân số. Riêng số người sở hữu tài khoản facebook lên tới 35 triệu người, bằng hơn 1/3 dân số, trong đó 21 triệu người truy cập hằng ngày thông qua thiết bị di động. Bởi vậy, Phó chủ tịch kiêm Giám đốc Điều hành Google tại Đông Nam Á và Ấn Độ Rajan Anandan đã khẳng định: “Việt Nam là nước có thị trường internet năng động nhất thế giới. Thị trường duy nhất có số người dùng internet nhiều hơn số người không dùng”
Để thống nhất về tư tưởng chính trị trong Đảng và xã hội, công tác tuyên truyền, lý luận, báo chí ngày nay cần làm rõ: Đảng Cộng sản Việt Nam luôn luôn đặt lợi ích của quốc gia, dân tộc lên trên hết. Công tác xây dựng Đảng hiện nay cũng hướng theo tư tưởng đó. Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XII) lấy nhiệm vụ “ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ cũng nhằm bảo đảm sứ mệnh lịch sử của Đảng là lãnh đạo sự nghiệp xây dựng đất nước theo mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh” như Cương lĩnh của Đảng đã xác định.
Đường lối đối ngoại và quốc phòng, an ninh của Đảng Cộng sản Việt Nam tập trung vào nhiệm vụ duy trì môi trường hòa bình để xây dựng đất nước. Văn kiện Đại hội XII xác định: Đặt lợi ích quốc gia, dân tộc lên vị trí hàng đầu; đồng thời khẳng định ý chí quyết tâm, “kiên quyết, kiên trì” đấu tranh giữ vững chủ quyền biển, đảo thiêng liêng của Tổ quốc; không để đất nước bị động, bất ngờ, trước âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch.
Nghị quyết số 28-NQ/TW của Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khóa XI) về Chiến lược bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới xác định rõ “đối tác" và “đối tượng” của cách mạng Việt Nam: “Những ai tôn trọng độc lập chủ quyền, thiết lập và mở rộng quan hệ hữu nghị, hợp tác bình đẳng, cùng có lợi với Việt Nam đều là đối tác; bất kỳ thế lực nào có âm mưu và hành động chống phá mục tiêu của nước ta trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc đều là đối tượng của chúng ta”. Như vậy, không có chuyện đường lối, chính sách đối ngoại của Việt Nam là “ tự cô lập mình”.
Một trong những nhiệm vụ quan trọng của công tác tuyên truyền, lý luận, báo chí ngày nay là làm rõ sự vận dụng và phát triển sáng tạo Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh trong sự nghiệp cách mạng của Đảng. Đến nay, không kể những kẻ cơ hội đóng vai người yêu nước, thì vẫn còn những người theo chủ nghĩa giáo điều, phê phán đường lối đổi mới (xây dựng “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa”, xây dựng “nền kinh tế thị trường” có sự quản lý của Nhà nước) là xa rời nhiều nguyên lý của Chủ nghĩa Mác - Lê-nin như: Nguyên lý xây dựng “nhà nước chuyên chính vô sản”, phát triển “kinh tế kế hoạch hóa”. Bởi vậy công tác tuyên truyền, lý luận, báo chí cần làm rõ, trung thành với Chủ nghĩa Mác - Lê-nin là phải biết vận dụng phương pháp luận biện chứng duy vật của học thuyết đó để giải quyết những vấn đề mà cuộc sống đang đặt ra, hướng vào mục tiêu giải phóng xã hội, giải phóng con người. Nói một cách cụ thể, kiên trì và bảo vệ Chủ nghĩa Mác - Lê-nin là kiên trì mục tiêu và phương pháp luận duy vật của học thuyết đó, là bảo vệ sự vận dụng và phát triển sáng tạo lý luận đó của Đảng, đặc biệt là của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong sự nghiệp cách mạng của dân tộc ta, hình thành nhiều giá trị mới của dân tộc Việt Nam trong thế kỷ 20.
Để giữ vững tư tưởng đổi mới theo con đường xã hội chủ nghĩa, công tác tư tưởng, lý luận ngày nay cần tiếp tục làm rõ nguyên nhân nào dẫn đến sự suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức lối sống của cán bộ, đảng viên? Bởi vậy, cần tiếp tục tìm tòi cơ chế chống suy thoái, đặc biệt là tìm tòi cơ chế phát huy dân chủ, nâng cao vai trò của các cơ chế giám sát quyền lực. Nhiệm vụ này không chỉ của cơ quan, tổ chức làm công tác tuyên truyền, lý luận, báo chí mà là nhiệm vụ của toàn Đảng, toàn dân, toàn quân.
(1) -Như nhóm “ Kiến nghị 72” ( gồm 72 người ký tên), nhóm “Thư ngỏ 61” (gồm 61 người ký tên)
BẮC HÀ
LỒNG NHỐT QUYỀN LỰC, LỒNG NHỐT THAM VỌNG
VŨ LÂN/ TVN 17-8-2017
Có thể nói, “cái lồng” đã được xây và từng bước sẽ “nhốt quyền lực” vào trong đó để kiểm tra, giám sát.
Cách đây hơn một năm, nhiều lần Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nhắc đi nhắc lại vấn đề “Làm thế nào để “nhốt” quyền lực vào trong cơ chế, thể chế, có quy định, quy chế, là để anh làm chức ấy thì không thể tham nhũng, tiêu cực được”. Hội nghị lần thứ tư BCH Trung ương khóa XII đã đưa ra 4 nhóm giải pháp, trong đó có giải pháp rất quan trọng. Đó là “có cơ chế kiểm soát quyền lực”. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đề ra nhiệm vụ: “Nhốt quyền lực vào trong lồng quy chế lập pháp”.
Qua thực tiễn 20 năm thực hiện Chiến lược cán bộ trong thời kỳ quá độ lên CNXH [1], chúng ta đã đạt được nhiều thành tựu, song cũng bộc lộ nhiều hạn chế, yếu kém, trong đó có vấn đề chưa cụ thể hóa, tiêu chuẩn, tiêu chí đánh giá, quản lý đội ngũ cán bộ lãnh đạo các cấp, nhất là trong đó có cấp chiến lược. Chính vì vậy, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vừa ký ban hành Quy định số 89 - QĐ/TW “Về khung tiêu chuẩn chức danh, định hướng khung tiêu chí đánh giá cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp” và Quy định số 90 -QĐ/TW “Về tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ thuộc diện Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý”.
Như vậy, lần này Bộ Chính trị đã phân loại cụ thể hai đối tượng cán bộ lãnh đạo, đặc biệt chú trọng những cán bộ thuộc diện Ban chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý, khoảng 1.000 người.
Các quy định lần này của Bộ Chính trị cụ thể hóa nhiều tiêu chuẩn, tiêu chí cán bộ đã đề ra đã lâu nhưng còn chung chung, khó thực hiện, khó kiểm điểm cũng như kiểm tra, giám sát. Căn cứ vào tình hình thực tiễn mấy năm gần đây, lần này Bộ Chính trị đặc biệt chú ý đến vấn đề kiểm soát quyền lực. Bởi vì, việc sử dụng quyền lực và kiểm soát quyền lực là một trong những vấn đề nổi cộm bức xúc của Đảng, Nhà nước, xã hội chúng ta.
“Tuyệt đối không tham vọng quyền lực”, “tuyệt đối không để người thân, người quen lợi dụng chức vụ, quyền hạn của mình để trục lợi”. Đó là một trong những điểm mới mà từ xưa đến nay chưa được cụ thể hóa trong kiểm soát quyền lực và chắc chắn sẽ được quần chúng, nhân dân hoan nghênh, ủng hộ.
Có thể nói, “cái lồng” đã được xây và từng bước sẽ “nhốt quyền lực” vào trong đó để kiểm tra, giám sát. Vậy thực chất của việc “nhốt” quyền lực ở đây là gì? Ai “nhốt”? Ai kiểm tra, giám sát quyền lực trong cái “lồng” đó?
Kinh nghiệm của nhân loại chỉ ra rằng, kiểm soát quyền lực nhà nước là yếu tố trung tâm trong tổ chức quyền lực nhà nước. Còn việc kiểm soát quyền lực đối với các tổ chức đảng, trong khi Đảng đã nắm chính quyền chính là kiểm soát những cá nhân đảng viên giữ các chức vụ lãnh đạo trong bộ máy nhà nước.
Bởi vì khi đã có quyền trong tay, những đảng viên được Đảng phân công sang lãnh đạo, quản lý bộ máy nhà nước, nhưng nếu những người này không được kiểm tra, giám sát gắt gao, chặt chẽ, không cố gắng phấn đấu, tu dưỡng thì quyền lực đó sẽ ngày càng có xu hướng tha hóa. Bởi vì con người thì luôn luôn chịu sự ảnh hưởng của các loại tình cảm và dục vọng đối với các hành động của mình, điều đó cũng khiến cho lý tính đôi khi bị chìm khuất.
Với đặc điểm đó của con người, không thể khẳng định người được ủy quyền luôn luôn làm đúng, làm đủ những gì được ủy quyền. Hơn thế nữa, quyền lực nhà nước có tính trừu tượng, không phải là một đại lượng có thể cân, đong, đo, đếm, xác định được chiều kích một cách rạch ròi để có thể giao quyền một cách cụ thể. Vì vậy kiểm soát quyền lực nhà nước là một nhu cầu khách quan từ phía người ủy quyền đối với người được ủy quyền, hạn chế sự lộng quyền, lạm quyền.
Do vậy, “nhốt” quyền lực ở đây thực chất là phải có cơ chế để kiểm tra, kiểm soát chặt chẽ những đảng viên được Đảng giao đảm nhận chức vụ lãnh đạo, chỉ đạo các cơ quan nhà nước.
Phải khẳng định rằng, Nhà nước ta là nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân, mọi quyền hành, lực lượng đều ở nơi dân. Tuy nhiên, nhân dân lại không trực tiếp thực hiện hết mọi quyền lực nhà nước của mình mà lại giao cho một số người quản lý, điều hành.
Mặt khác khi ủy quyền cho Nhà nước, quyền lực nhà nước lại có nguy cơ vận động theo xu hướng tự phủ định mình, trở thành đối lập với chính mình lúc ban đầu từ của nhân dân là số đông chuyển thành số ít của một nhóm người hoặc của một người.
Trong thực tế thường có những hiện tượng dễ xảy ra độ vênh giữa nhà nước và công dân, giữa những người thay mặt dân quản lý nhà nước với từng tầng lớp, cộng đồng dân cư. Chẳng hạn, không công khai, bình đẳng trong việc cung cấp và tiếp nhận và xử lý thông tin; nhà nước không nắm bắt đúng mục đích, lợi ích, nguyện vọng của người dân; những người thực thi quyền lực cụ thể không hiểu rõ mục đích, có khi hiểu đúng mục đích nhưng không sử dụng quyền lực đúng cách, hợp lý; các đại diện nhà nước vì lợi ích riêng có thể vượt quyền, lạm quyền làm tổn hại đến lợi ích, mục đích chung; người dân không tự mình thực hiện trực tiếp mà ủy quyền cho các đại diện nhưng người đại diện không trung thành bảo vệ lợi ích chính đáng của người dân…
Đây là một thực tiễn, một nghịch lý đặt ra đòi hỏi quyền lực nhà nước phải được phân công, phân nhiệm rạch ròi và phải được kiểm soát rất chặt chẽ, nghiêm ngặt.
Giám sát quyền lực là nhiệm vụ của cả hệ thống chính trị, trong đó cần phát huy tốt vai trò giám sát của Mặt trận Tổ quốc và các tổ chức chính trị-xã hội và đông đảo quần chúng, nhân dân. Đã có “lồng nhốt quyền lực” rồi nhưng đang rất cần có cơ chế, quy định cụ thể, tạo điều kiện để Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị-xã hội và quần chúng nhân dân tham gia giám sát quyền lực. Hãy để người dân trực tiếp tham gia kiểm tra, giám sát cái “lồng” và quyền lực nằm trong cái “lồng” đó.
Để giám sát, kiểm soát quyền lực, vấn đề quan trọng nhất hiện nay là cần công khai minh bạch những vấn đề liên quan đến những người nắm quyền lực cũng như vợ, chồng, con cái, anh, em, người nhà của họ, nhất là thu nhập, tài sản...
Vũ Lân
-----
[1] Do Hội nghị lần thứ ba BCH Trung ương Đảng khóa VIII (tháng 6/1997) đề ra.
'LÒ NÓNG' VÀ NHỮNG KHÚC CỦI 'DÂN CHỦ, ĐỨC TRỊ VÀ PHÁP TRỊ'
TRƯƠNG NHÂN TUẤN/ BVN 17-8-2017
TBT Nguyễn Phú Trọng và công cuộc đốt lò. Nguồn: internet
“Lò đã nóng và quyết tâm của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng” là tựa đề bài viết trên Tuần Việt Nam của tác giả Nhị Lê, được giới thiệu là “Phó Tổng biên tập Tạp chí Cộng sản”. Theo tôi, bài viết này nên đọc, cho những người muốn tìm hiểu những quyết tâm và ưu tiên chính trị của ông Trọng là gì.
Dẫn: “Có một dịp, vinh dự được trao đổi với Tổng Bí thư. Ông nói, cần phải giữ vững sự ổn định. Tôi thưa rằng, ổn định lúc này là phát triển, phát triển là đẳng cấp của ổn định, ổn định lúc này là phải hành động. Ông hỏi: Cụ thể như thế nào? Tôi thưa: Chúng ta cần lựa chọn một số việc mang tính chất đột phá, có khả năng làm rung động toàn bộ hệ thống: cải cách bộ máy và chống tham nhũng. Sao nữa? Phương châm là, đề cao dân chủ, cổ vũ đức trị và tôn vinh pháp trị. Đấy là cả một nghệ thuật chính trị. Và, để thực hiện nó, phải với bản lĩnh chính trị rất cao, một quyết tâm đến cùng, một lộ trình phù hợp và cổ vũ một lực lượng chính trị nhân dân đông đảo. Không có những điều đó, rất khó thành!” (hết dẫn).
Vậy là công cuộc “cải cách bộ máy” và “đốt nóng lò” để tiêu diệt tham nhũng của ông Trọng bắt nguồn từ những ý kiến của tác giả Nhị Lê.
Tôi nghĩ rằng những gì tác giả đã viết ở đây đều là sự thật. Nếu xét lại những diễn tiến đã xảy ra gần đây, ta thấy hai vấn đề chính trị nổi cộm mà ông Trọng nói đi nói tới nhiều lần, ngay tại Quốc hội, hay trên báo chí, là các việc việc “kiểm soát quyền lực” và “diệt tham nhũng”.
Về ý kiến thứ nhứt của tác giả Nhị Lê: “ổn định là phải hành động”.
Trong suốt nhiệm kỳ lần một, ông Trọng vì lo “ném chuột sợ bể bình” hay “đánh tham nhũng là ta đánh vào ta”, nên đã không làm cái gì ra hồn.
Đất nước tuyệt đối “ổn định”, yên tĩnh - static - như mặt nước trong hồ.
Nhưng trên trường quốc tế, “ta tuyệt đối ổn định” trở thành việc “ta dậm chân tại chỗ”. Việt Nam đứng yên thì các nước tuần tự qua mặt thôi.
Chẳng có quốc gia nào phát triển bằng cái ổn định “static - tĩnh” hết cả. Vì vậy tác giả hô hào “hành động” là hợp lý. Vấn đề là “hành động” thế nào để phát triển?
Ở bất kỳ quốc gia phát triển nào, sự “ổn định xã hội” luôn đến từ dao động tổng hợp “win-win” (dynamic) ở những thành tố trong xã hội.
Trong một xã hội tư bản phát triển, phe “chủ” luôn có khuynh hướng “bóc lột” lớp làm công. Phe này sử dụng tiền bạc để “bảo trợ” (lobbying) cho các vị dân cử để lớp người này ra những điều luật có lợi cho phía mình.
Để đối kháng, phe “thợ” thường xuyên chóng đối, “biểu tình”, gây sức ép trong xã hội để lớp cầm quyền để ý tới mình.
Những đạo luật khác, ưu tiên bảo vệ quyền lợi cho phe lao động, như tăng lương bỗng, bảo hiểm an sinh xã hội… được ra đời.
Cái “ổn định” trong các xã hội phát triển tương tự như một người đi đường. Chân phải (tượng trưng cho giới làm chủ) tiến tới một bước thì chân trái (tượng trưng cho giới lao động) cũng tiến tới một bước.
Xã hội ngày càng tiến bộ, chân phải không tìm cách chặt bỏ chân trái. Chân trái cũng không làm “cách mạng vô sản” để tiêu diệt “chân phải”. Không phe nào chủ trương “tiêu diệt” phe nào.
Bên Mỹ, phe Cộng hòa (chân phải) lên vài nhiệm kỳ thì cũng bị phe Dân chủ (chân trái) kéo xuống. Hai phe cạnh tranh với nhau. Chân trái bước một bước thì chân phải cũng bước một bước. Bên Châu Âu cũng vậy. Đất nước ngày càng tiến bộ.
Nhưng tôi e rằng cái “hành động” mà tác giả cổ súy cho ông Trọng ở trong bài, chỉ làm cho đất nước càng “tụt hậu” nhanh hơn.
Theo tác giả, dẫn ý từ bài viết, “hành động” gồm hai phần. Một là “chống tham nhũng” và hai là “kiểm soát quyền lực”.
Về hành động “chống tham nhũng”, thông điệp của ông Trọng đã thấy trên báo chí gần đây: “Lò đã nóng lên rồi thì củi tươi vào cũng phải cháy… Cá nhân nào muốn không làm cũng không thể được…”.
Theo tác giả Nhị Lê, thông điệp đó “là sự kết tinh, thể hiện tầm nhìn, sự kiên định và cả tâm huyết của ông (Trọng). Cái Ngọn lửa Dân chủ, Đức trị và Pháp trị phải cháy lên trong cái lò ấy!”
Thì ra “lò” nóng lên là nhờ các “ngọn lửa” “dân chủ, đức trị và pháp trị”.
Điều ghi nhận đầu tiên trong những ý kiến của tác giả Nhị Lê, là các cụm từ “pháp quyền” hay “nhà nước pháp quyền” đã không còn sử dụng nữa. Điều này cũng đã thấy ở một số bài viết của học giả khác trong nước.
Đây là điều “mừng”, “cái đúng” đã được vinh danh.
Từ lâu tôi đã chỉ ra rằng các cụm từ “pháp quyền” và “nhà nước pháp quyền”, mà các học giả trong nước đã sử dụng để chuyển ngữ và nghĩa cho “the Rule of Law” và “l’Etat de Droit”, là hoàn toàn sai. Về cả hai mặt “ngữ” và nghĩa”.
Các nước có ngôn ngữ bắt nguồn từ nền tảng Hoa văn, như Trung Quốc, Đài Loan, Đại Hàn, Nhật và VNCH (trước 75)… đều sử dụng “pháp trị” và “nhà nước pháp trị” để chuyển nghĩa “the Rule Of Law” và “l’Etat de Droit”.
VN trở lại “cái đúng”, từ nay không còn ai dị nghị.
Nhưng những cái sai, mâu thuẩn của tác giả Nhị Lê, trong bài viết, sẽ trình bày tuần tự dưới đây, sẽ làm cho “cái lò” không bao giờ “nóng” lên như mong đợi.
Thứ nhứt, “dân chủ” không thể, và không bao giờ, đi đôi với “đức trị”.
Cũng vậy, “pháp trị” không bao giờ dung thứ “đức trị”.
Như “nước với lửa”, như “dầu với nước”, những thứ từ bản chất đã đối kháng với nhau. Làm sao sử dụng chúng để “đốt lò”?
Dân chủ là gì?
Từ trong bài viết tác giả đã có nhận thức đúng về dân chủ:
“Quyền lực không phải của riêng ai, của nhân dân, nhân dân trao cho những người làm công bộc của dân”.
Đúng vậy. Quyền lực của quốc gia, Hiến pháp đã qui định “thuộc về nhân dân”.
“Dân chủ” là thể thức để nhân dân “trao quyền lực quốc gia” cho những người “làm công bộc của dân”.
Ở các nước “bình thường”, dân chủ được thể hiện qua hình thức “tuyển cử”. Người dân nào thấy mình “có khả năng kinh bang tế thế” thì làm thủ tục “ra ứng cử”. Nhân dân lựa chọn người nào “có tài” thì bỏ phiếu bầu người đó. Mỗi lá phiếu tượng trưng cho “quyền lực” của mỗi người dân. Người “đắc cử” là người được người dân trao phó “quyền lực” để “lãnh đạo” (hay “đại diện”) quốc gia, hay vùng, miền, tỉnh, huyện…
Tính chính đáng của “quyền lực”, ở các nước bình thường, đến từ nền tảng “dân chủ”.
“Đạo đức” không phải là một tiêu chuẩn có qui ước, hay hiến định.
Các tiêu chuẩn về đạo đức thay đổi tùy xã hội, do khác biệt về văn hóa, tôn giáo.
Vì vậy “đạo đức” không là một yếu tố “không thể thiếu”, để khẳng định tính chính đáng của người nắm quyền lực.
Thứ hai, “pháp trị” không bao giờ đi chung với “đức trị”.
Nếu ta đọc lịch sử về sự chuyển biến các chế độ chính trị theo thời gian, ta thấy rằng chế độ “pháp trị” sinh ra từ sự đối kháng chế độ “đức trị”.
Pháp trị xuất hiện ở phương Tây như là một học thuyết trị quốc, do Platon khởi xướng (thế kỷ thứ tư trước CN). Phương Đông do Hàn Phi tử khởi xướng (TK thứ ba trước CN). Ý nghĩa của “pháp trị” vào thời kỳ này là vua, hoàng đế, người chủ thượng… “dựa vào pháp luật mà trị nước”.
Lý thuyết này được khai sinh nhằm chống lại sự tự tiện của chủ trương “đức trị”. Theo đó ông vua là “luật”.
Ngày xưa, ông vua Louis XIV xứ Tây có câu nổi tiếng “l’Etat, c’est moi - quốc gia là tao!”. VN thời cận đại có (ông vua) Lê Duẩn có câu (nổi tiếng không kém) “luật pháp là tao - La loi c’est moi”.
Gặp vua hiền thì không nói làm chi. Gặp hôn quan bạo ngược (kiểu Lê Duẩn) thì dân tình khốn đốn. Hết đánh Pháp thì sang đánh Mỹ. Đánh Mỹ vừa xong thì đánh liền một lúc Trung cộng ở phương Bắc và Campuchia ở phương Tây. Có nước nào đánh liên tục 4 cuộc chiến, trong đó có 3 đại cường trên thế giới hay không? Vinh quang đâu không thấy, chỉ thấy đất nước nát bét không còn chi lành lặn.
“Pháp trị” hiện đại không còn mang ý nghĩa cũ từ hơn hai ngàn năm trước nữa. Nó được bổ túc bởi hai nền tảng (tương đồng) về xây dựng quốc gia: “the Rule of Law” và “l’Etat de Droit”. Theo đó, “pháp luật là tối thượng”. Từ người dân đến người lãnh đạo: “Làm cái gì cũng theo luật mà làm”. Bất kỳ ai, tư cách pháp nhân nào, đều “bình đẳng trước pháp luật”. Không một ai, kể cả người lãnh đạo tối cao của quốc gia, có thể đứng ngoài, hay đứng trên pháp luật.
Pháp trị luôn đi đôi với “dân chủ”. Không bao giờ “pháp trị” lại đi chung với “đức trị”.
Ông Lê Duẩn “luật pháp là tao”. Tất cả mọi quyền hành được thu về một mối. Điển hình cho chế độ quân quyền “đức trị”.
Trở lại việc “đốt nóng lò” của ông Trọng bằng các “cây củi” dân chủ, pháp trị và đức trị.
“Dân chủ” và “đức trị” như dầu với nước. “Đức trị” với “pháp trị” như nước với lửa. Làm sao chúng có thể “hòa lẫn” vào nhau? Làm sao có thể đốt nóng lò, khi lửa vừa cháy lên thì tạt nước vô lò?!
Thứ ba, tác giả Nhị Lê viết: “Suy cho cùng là, quyền lực phải gắn với trách nhiệm một cách dân chủ và kỷ luật, theo kỷ luật của Đảng và pháp luật của Nhà nước”. (hết dẫn).
Ý kiến của tác giả ở đoạn này thật là “hỗn mang”, không biết dựa vào đâu, nền tảng nào để mà đưa kỷ luật Đảng vào đứng chung với “dân chủ”; đưa “kỷ luật Đảng” lên trên “pháp luật của Nhà nước”?
Khi nói đến “pháp trị”, tức là “pháp luật là tối thượng”, thì làm sao “kỷ luật Đảng” lại đứng chung, hay đứng trên “pháp luật quốc gia”?
Tác giả tự mâu thuẫn, dẫn từ bài viết:
“càng hội nhập quốc tế, càng phải kiểm soát quyền lực, càng phải đề cao thượng tôn pháp luật. Không thể làm khác, nếu không muốn thất bại. Từ cơ chế kiểm soát thì sẽ có cơ chế phát hiện, cơ chế khắc trị… và trị thật nghiêm, không có ngoại lệ, không có vùng cấm. Nghĩa là dân chủ và pháp trị phải được thượng tôn!” (hết dẫn).
Khi nói tới “pháp trị” thì Đảng và đảng viên phải tuân thủ luật lệ Nhà nước. Ngay trong Hiến pháp cũng đã qui định qui định như vậy.
“Pháp luật” phải được “thượng tôn”, thì làm gì có chỗ cho “kỷ luật Đảng”?
Thứ tư, tác giả đưa trường hợp Trịnh Xuân Thanh.
Rõ ràng chuyện lùm xùm ngoại giao giữa VN và Đức về vấn đề bắt cóc TX Thanh nguyên nhân đến từ ông Nguyễn Phú Trọng.
TX Thanh bỏ trốn ra nước ngoài, làm đơn xin tị nạn ở Đức. Trong khoảng thời gian này TX Thanh có công bố một số tài liệu, về chính kiến cá nhân như tuyên bố bỏ Đảng. Về chính trị, ông Thanh bạch hóa những tài liệu về cá nhân ông Trọng, ảnh hưởng tới uy tín chính trị của ông này.
Ông Trọng từ lâu có nói “TX Thanh không trốn được đâu”.
Ông Trọng vào Đảng ủy Trung ương của Bộ Công an, là điều chưa có tiền lệ trong lịch sử Đảng Cộng sản. Nhưng chuyện gì cũng có “nguyên nhân” của nó.
Báo chí (VOA) vừa đưa tin, Interpol cho biết họ không hề can dự vào việc truy lùng Trịnh Xuân Thanh, như cơ quan công an trong nước đã tuyên bố.
Nếu TX Thanh bị truy nã vì “tham nhũng”, chắc chắn Interpol sẽ vào cuộc. Vì đây là chính sách chung của các nước trên thế giới.
Tức là việc tố cáo TX Thanh về tội tham nhũng là không có căn cứ pháp lý.
Ông Trọng mọi cách phải bắt TX Thanh. Ông đã đặt “thù oán cá nhân” lên trên quyền lợi quốc gia. Cái gọi là “diệt trừ tham nhũng” chỉ là cái cớ.
Ông Trọng đã vận dụng “quyền lực của nhà nước”, “pháp luật của nhà nước” để phục vụ cho ý đồ cá nhân. Trong khi ông này không nắm “quyền lực nhà nước” theo hiến định.
Do nắm cả công an và quân đội, ông Trọng mới có “thẩm quyền” chỉ đạo những “mật thám” VN qua Đức “bắt cóc” TX Thanh.
Vấn đề “trả thù cá nhân” được ông Trọng nâng tầm trở thành “bí mật quốc gia”.
Như tất cả các điệp vụ bắt cóc, phá hoại… đã từng xảy ra trên thế giới, điệp vụ TX Thanh thuộc về phạm vi “bí mật quốc gia”.
Ngay cả Mỹ, TQ, Pháp, Nga, Đức, Do Thái…. tất cả đều có lần dính vào các vụ “bắt cóc”, hay các “điệp vụ tồi tệ” như “nghe lén” đối phương, hay bạn bè, đặt bom mìn, gài bẫy… trong lãnh thổ quốc gia bạn (hay đối phương). Các cơ quan “mật thám” của các nước bày ra không phải để “ngồi chơi”. Mục đích của chúng là để “bảo vệ quyền lợi quốc gia” trong vòng “bí mật”.
Điệp vụ Trịnh Xuân Thanh thành công. Mật thám VN đã bắt được ông Thanh và giải về nước. Nếu tất cả “thủ khẩu như bình”, “bí mật quốc gia” kiểu TQ, thì vụ bắt cóc không thể bị “quốc tế hóa” tồi tệ như vậy.
Chính quyền Đức không thể “tố cáo” VN “bắt cóc người trên nước Đức”, vì không có bằng chứng. VN có thể thủ tiêu ông Thanh để triệt đường điều tra, nếu phía Đức muốn làm lớn chuyện.
Ông Trọng muốn “bạch hóa” vụ TX Thanh trước công chúng để lấy lại uy tín qua câu nói: “TX Thanh không trốn được đâu”.
Dĩ nhiên, ông Tô Lâm, Bộ trưởng Bộ Công an, vốn là người được Mỹ đánh giá là “có trí óc”, đã biết rằng đây là vấn đề “bí mật quốc gia”, không thể tiết lộ.
Nhưng ông Trọng đã “bật đèn xanh” để nhà báo Huy Đức bắn phát “súng lịnh”.
Nhà báo Huy Đức viết trên facebook cá nhân đại khái rằng TX Thanh đã bị bắt, sao báo chí không đăng tải tin tức.
Trả lời phỏng vấn báo chí, ông Tô Lâm cho biết là “không biết gì về vụ này”.
Ngày hôm sau Bộ Công an ra thông cáo cho biết TX Thanh đã về đầu thú.
Rõ ràng sau “phát súng lịnh” của Huy Đức, báo chí, Bộ Công an đã biết “ý” của ông Trọng.
Việc “bắt cóc” TX Thanh trở thành “xì căng đan” tầm mức “quốc tế”. VN đã vi phạm Công pháp Quốc tế, xâm phạm chủ quyền nước Đức.
TX Thanh, chuyện “cá nhân” của ông Trọng, trở thành chuyện “nội bộ” của quốc gia. Bây giờ trở thành “khủng hoảng quốc tế”, giữa Châu Âu và VN.
Quyền lợi của quốc gia VN trong vụ này chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề.
Trong một quốc gia “pháp trị”, pháp luật được tôn trọng, thì lý ra ông Trọng làm gì cũng phải theo luật mà làm. Ông Trọng làm “lộ bí mật quốc gia”, làm tổn hại đến uy tín quốc gia, thiệt hại quyền lợi của nhân dân, nhưng tình hình là ông này không chịu trách nhiệm trước pháp luật. Dầu vậy ông Trọng cũng muốn dùng Huy Đức như là “cái cầu chì” để bảo vệ bản thân, trước “kỷ luật” của Đảng.
Lò nóng hay lò ướt, ta còn chờ tiến trình VN “xét xử” TX Thanh. Trước mắt là “trăm dâu dổ đầu tằm”. Chuyện bê bối của ông Trọng bây giờ đá sang Bộ Ngoại giao để gỡ rối.
Dầu thế nào thì người dân VN cũng phải trả nợ cho những hành vi ngu xuẩn của lãnh đạo.
T.N.T.
Nguồn: https://baotiengdan.com/…/lo-nong-va-nhung-khuc-cui-dan-ch…/
VÀI NHỜI VỚI NHỊ LÊ-PHÓ TỔNG BIÊN TẬP TẠP CHÍ CỘNG SẢN
FB LƯU TRỌNG VĂN/ BVN 17-8-2017
Gã cho rằng trong lịch sử của tạp chí Học tập trước đây, tạp chí Cộng sản hiện nay hiếm có một nhà báo, một nhà lý luận mang tính thực tiễn và thẳng thắn, xuất sắc như Nhị Lê.
Nhiệt huyết cùng vận nước mà ông là một công dân có nghĩa. có khí và nhiệt huyết cùng vận Đảng mà ông là một đảng viên trung thành với lí tưởng của Đảng.
Trả lời phỏng vấn Báo điện tử VTC News xung quanh vấn đề chống tham nhũng, ông đưa ra một loạt nhận định:
“Không dừng ở nguy cơ, mà hiện thời tham nhũng đã thành sự thật đau lòng và nguy cấp: Quốc nạn hiện thực. Nó len lỏi trên khắp các lĩnh vực, lan rộng các phương diện, chui vào khắp các cấp và ở hiện diện hoặc tàng hình ở đủ hạng người. Ai cũng thấy.
…Trong đó, biểu hiện tinh vi nhất của tham nhũng là nguy cơ cát cứ hóa đường lối cách mạng của Đảng, hay nói cách khác, đó chính là vấn đề tham nhũng quyền lực chính trị.
Khi nói đến vấn đề lợi ích nhóm hay là các nhóm lợi ích trong Đảng chính là đang nói đến nguy cơ về sự phân liệt về chính trị trong Đảng…
Tôi không thể hình dung ra được, trong Đảng lại xuất hiện bao nhiêu bè nhóm, đẳng cấp. Nói rộng ra, tôi không thể hình dung ra được một đất nước mà có tới cả hàng chục, thậm chí trăm “sứ quân” - “nhóm lợi ích”.
Gã xin dừng khúc này để chen vào lời bình:
Chọn lựa thế nào đây một bên là một Đảng không cơ chế kiểm soát dẫn đến đất nước bị cát cứ bởi hàng trăm sứ quân - tập đoàn lợi ích (gã không dùng chữ “nhóm lợi ích” vì nó không đủ để mô tả về tầm mức, quy mô của bọn cùng chung lợi ích bẩn thỉu ăn cướp mồ hôi và xương máu của nhân dân) và một bên là rạch ròi công khai, minh bạch nhiều đảng cạnh tranh trên nền tảng hiến pháp và pháp luật, giám sát nhau chặt chẽ để không thể có cơ hội sinh sôi nảy nở các sứ quân hỗn loạn và các tập đoàn lợi ích phản dân?
Ông Nhị Lê nói tiếp:
“Về mặt đạo lý, nếu Đảng ta là “đứa con nòi” của nhân dân lao động, sống và trưởng thành trong lòng nhân dân, mà bị chia rẽ năm bè bảy mảng, không còn là một khối thống nhất nữa, thì dân tộc Việt Nam ra sao; và những đảng viên của Đảng liệu có còn xứng đáng là những “đứa con” của dòng giống Lạc Hồng nữa không?
“Quốc nhục” là Việt Nam bị tổn thương, “quốc sỉ” là Việt Nam bị xâm hại, liêm sỉ mỗi người Việt Nam có còn không? Lúc ấy, liệu có còn xứng đáng là nòi giống Việt Nam ta nữa hay không? Dân tộc bị nô lệ, mỗi người sẽ là vong quốc nô, sớm muộn là chuyện nhãn tiền.
Nếu sự tan vỡ về mặt chính trị cộng với tan vỡ về tổ chức thì Đảng Cộng sản không còn là Đảng nữa, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc không còn vai trò lãnh đạo đất nước được nữa. Đất nước sẽ ra sao? Dân tộc sẽ ra sao? Chẳng cần nói thêm, cũng quá rõ. Đây là điều cực kỳ nguy hiểm. Sự quyết liệt hiện nay là ở đó!”
Gã xin được cắt lời tiếp ở đây.
Gã rất chia sẻ những đau đáu lo toan của ông Nhị Lê về vận Đảng của mình trước “Đảng nạn” tham nhũng. Gã dùng từ “Đảng nạn” chứ không phải “quốc nạn”, vì Đảng và quốc gia là hai chủ thế khác nhau. Một chủ thể là một thành viên của quốc dân mang tính nhất thời, một chủ thể là toàn thể quốc dân mang tính vĩnh viễn. Chính vì tư duy rạch ròi không đồng nhất Đảng với dân tộc, quốc gia như bất cứ nước dân chủ, văn minh nào trên thế giới, gã cho rằng câu hỏi “đất nước sẽ ra sao?”, “dân tộc sẽ ra sao?” nếu Đảng nào đó không còn vai trò lãnh đạo nữa không có gì là nghiêm trọng, nguy hiểm cả.
Bởi câu trả lời cực kì đơn giản: Hãy để cho nhân dân lựa chọn! Nhân dân sẽ chọn ra tổ chức và người lãnh đạo thích hợp của mình ngay lập tức để thay thế tổ chức và người lãnh đạo nào không còn thích hợp nữa.
Đó là quy luật muôn đời.
***
Chiều nay, một chú em của gã là một sĩ quan an ninh vừa về hưu ghé gã. Chú bảo vừa dự cuộc họp của đảng viên trong quận về. Gã hỏi, có gì mới không? Chú bảo toàn một giọng tuyên truyền thắng lợi cũ rích như xưa nay. Nhiều người… ngáp.
L.T.V.
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1912948612363700&id=100009457401127
Nhiệt huyết cùng vận nước mà ông là một công dân có nghĩa. có khí và nhiệt huyết cùng vận Đảng mà ông là một đảng viên trung thành với lí tưởng của Đảng.
Trả lời phỏng vấn Báo điện tử VTC News xung quanh vấn đề chống tham nhũng, ông đưa ra một loạt nhận định:
“Không dừng ở nguy cơ, mà hiện thời tham nhũng đã thành sự thật đau lòng và nguy cấp: Quốc nạn hiện thực. Nó len lỏi trên khắp các lĩnh vực, lan rộng các phương diện, chui vào khắp các cấp và ở hiện diện hoặc tàng hình ở đủ hạng người. Ai cũng thấy.
…Trong đó, biểu hiện tinh vi nhất của tham nhũng là nguy cơ cát cứ hóa đường lối cách mạng của Đảng, hay nói cách khác, đó chính là vấn đề tham nhũng quyền lực chính trị.
Khi nói đến vấn đề lợi ích nhóm hay là các nhóm lợi ích trong Đảng chính là đang nói đến nguy cơ về sự phân liệt về chính trị trong Đảng…
Tôi không thể hình dung ra được, trong Đảng lại xuất hiện bao nhiêu bè nhóm, đẳng cấp. Nói rộng ra, tôi không thể hình dung ra được một đất nước mà có tới cả hàng chục, thậm chí trăm “sứ quân” - “nhóm lợi ích”.
Gã xin dừng khúc này để chen vào lời bình:
Chọn lựa thế nào đây một bên là một Đảng không cơ chế kiểm soát dẫn đến đất nước bị cát cứ bởi hàng trăm sứ quân - tập đoàn lợi ích (gã không dùng chữ “nhóm lợi ích” vì nó không đủ để mô tả về tầm mức, quy mô của bọn cùng chung lợi ích bẩn thỉu ăn cướp mồ hôi và xương máu của nhân dân) và một bên là rạch ròi công khai, minh bạch nhiều đảng cạnh tranh trên nền tảng hiến pháp và pháp luật, giám sát nhau chặt chẽ để không thể có cơ hội sinh sôi nảy nở các sứ quân hỗn loạn và các tập đoàn lợi ích phản dân?
Ông Nhị Lê nói tiếp:
“Về mặt đạo lý, nếu Đảng ta là “đứa con nòi” của nhân dân lao động, sống và trưởng thành trong lòng nhân dân, mà bị chia rẽ năm bè bảy mảng, không còn là một khối thống nhất nữa, thì dân tộc Việt Nam ra sao; và những đảng viên của Đảng liệu có còn xứng đáng là những “đứa con” của dòng giống Lạc Hồng nữa không?
“Quốc nhục” là Việt Nam bị tổn thương, “quốc sỉ” là Việt Nam bị xâm hại, liêm sỉ mỗi người Việt Nam có còn không? Lúc ấy, liệu có còn xứng đáng là nòi giống Việt Nam ta nữa hay không? Dân tộc bị nô lệ, mỗi người sẽ là vong quốc nô, sớm muộn là chuyện nhãn tiền.
Nếu sự tan vỡ về mặt chính trị cộng với tan vỡ về tổ chức thì Đảng Cộng sản không còn là Đảng nữa, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc không còn vai trò lãnh đạo đất nước được nữa. Đất nước sẽ ra sao? Dân tộc sẽ ra sao? Chẳng cần nói thêm, cũng quá rõ. Đây là điều cực kỳ nguy hiểm. Sự quyết liệt hiện nay là ở đó!”
Gã xin được cắt lời tiếp ở đây.
Gã rất chia sẻ những đau đáu lo toan của ông Nhị Lê về vận Đảng của mình trước “Đảng nạn” tham nhũng. Gã dùng từ “Đảng nạn” chứ không phải “quốc nạn”, vì Đảng và quốc gia là hai chủ thế khác nhau. Một chủ thể là một thành viên của quốc dân mang tính nhất thời, một chủ thể là toàn thể quốc dân mang tính vĩnh viễn. Chính vì tư duy rạch ròi không đồng nhất Đảng với dân tộc, quốc gia như bất cứ nước dân chủ, văn minh nào trên thế giới, gã cho rằng câu hỏi “đất nước sẽ ra sao?”, “dân tộc sẽ ra sao?” nếu Đảng nào đó không còn vai trò lãnh đạo nữa không có gì là nghiêm trọng, nguy hiểm cả.
Bởi câu trả lời cực kì đơn giản: Hãy để cho nhân dân lựa chọn! Nhân dân sẽ chọn ra tổ chức và người lãnh đạo thích hợp của mình ngay lập tức để thay thế tổ chức và người lãnh đạo nào không còn thích hợp nữa.
Đó là quy luật muôn đời.
***
Chiều nay, một chú em của gã là một sĩ quan an ninh vừa về hưu ghé gã. Chú bảo vừa dự cuộc họp của đảng viên trong quận về. Gã hỏi, có gì mới không? Chú bảo toàn một giọng tuyên truyền thắng lợi cũ rích như xưa nay. Nhiều người… ngáp.
L.T.V.
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1912948612363700&id=100009457401127
TRẬN CHIẾN TAY BA
BÙI QUANG VƠM/ BVN 17-8-2017
Gọi là cuộc chiến tay ba, vì nếu đúng là ông Đinh Thế Huynh đã bị tước tuột hết mọi chức vụ, thì tay thứ nhất là ông Nguyễn Phú Trọng, tay thứ hai là ông Nguyễn Tấn Dũng và tay thứ ba là ông Nguyễn Xuân Phúc…
*
Sáng 31/07/2017, tại phiên họp 12 Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, ông Trọng nói:
“Đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí, tiêu cực không còn là lẻ tẻ từng vụ, từng việc mà bây giờ đã thành phong trào, thành một xu thế, không ai có thể đứng ngoài cuộc và cá nhân nào muốn không làm cũng không được, lò đã nóng, thì cả củi khô lẫn củi còn tươi đều cháy”.
Đây là một nhận định theo góc nhìn chủ quan và có phần “lạc quan tếu” của riêng ông Trọng.
Tuy vậy, nhìn toàn cảnh sân khấu chính trị, có lẽ cũng dễ dàng đồng ý với ông.
Trong số 12 vụ đại án được đặt mục tiêu xét xử trong năm 2017, 2/6 vụ thuộc diện Ban Chỉ đạo theo dõi đã được xét xử sơ thẩm, 10/12 vụ còn lại đã được tiến hành hoàn thành kết thúc điều tra, đủ điều kiện đưa ra xét xử.
Các vụ án trọng điểm như vụ Phạm Công Danh, vụ Hà Văn Thắm, vụ Vũ Quốc Hảo đã xử tới giai đoạn II.
Ở các vụ án này, đã có hàng trăm can phạm được đưa ra trước vành móng ngựa.
Đặc biệt, vụ án Tập đoàn Dầu khí PVN cùng với vụ PVC sẽ có thể hoàn thành cùng với việc bắt và đưa được Trịnh Xuân Thanh về nước đối chứng và hoàn chỉnh bản cung khai của Vũ Đức Thuận và đồng bọn. Việc hoàn thiện hồ sơ hình sự đối với Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng và Nguyễn Tấn Dũng có thể được khai thông.
Trầm Bê bị bắt cùng với các hồ sơ thâu tóm Sacombank, hồ sơ BIDV và các vụ mua 5 ngân hàng với giá zero đồng, vụ Mobifone mua cổ phần AVG, sẽ trực tiếp hoàn chỉnh hồ sơ hình sự của Nguyễn Văn Bình và Nguyễn Tấn Dũng.
Riêng hồ sơ Formosa, ngày hôm qua, 15/08/2017, Thủ tướng Chính phủ ký quyết định cảnh cáo nguyên Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường, xoá chức nguyên Chủ tịch tỉnh Hà Tĩnh của ông Vũ Kim Cự và xoá nguyên chức của hai thứ trưởng Tài nguyên Môi trường. Như vậy, ở hồ sơ này, có thể ông Hoàng Trung Hải và ông Nguyễn Tấn Dũng được để lại cho các chiến dịch tiếp sau. Ông Hải có thể được nương nhẹ vì một lý do nào đấy, nhưng chắc cũng sẽ phải ra khỏi Bộ Chính trị.
Tại thời điểm này, đã có tới hàng nghìn đối tượng bị đưa ra xét xử và sẽ chịu án. Liên quan và có thể dính tội với các đối tượng này sẽ là hàng nghìn người khác. Tất cả đều thuộc bộ máy dưới quyền ông Nguyễn Tấn Dũng, đặc biệt có những thân tín của ông như Vũ Huy Hoàng, Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình và Trầm Bê, Hoàng Trung Hải, Trần Đại Quang. Mạng lưới này có thể chằng chịt mọi nơi trên khắp cả nước, từ trung ương xuống địa phương và đều gắn với các trung tâm quyền lực.
Một đặc điểm nữa là tất cả những tội phạm này đều là những kẻ hiện rất giàu và vẫn còn rất nhiều quyền lực ngầm nhờ những liên hệ gắn kết kiểu xã hội đen từ rất nhiều năm trước.
Như vậy, chiến dịch chống tham nhũng nhiều tham vọng của ông Trọng chứa đựng nhiều nguy cơ xung đột.
Mỗi một nhân vật trong số những người đang bị đe doạ đều có thể trở thành một ngòi nổ, bởi vì mỗi phần tử này đều có đủ cả năng lực tài chính lẫn năng lực tổ chức, và đều đối diện với một lựa chọn giữa sống và “chết”.
Trong trường hợp đạt được sự liên kết quy tụ dưới tay ông Dũng, thì một kết cục giống như một vụ đảo chính không phải không thể xảy ra. Nhưng với toàn trộm cắp, có đảo chính, ông Dũng cũng không lập được Chính phủ.
Một nguy cơ khác có nhiều xác suất hơn là việc tổ chức ám sát đối thủ. Ông Trọng, ông Tô Lâm, ông Ngô Xuân Lịch và ông Trần Quốc Vượng sẽ là những người đứng đầu danh sách. Và có thể tay trùm đầu độc đeo lon trung tướng công an Trần Quốc Liêm lại tái xuất!?
Đó là cuộc chiến giữa ông Trọng, với có thể toàn bộ chính phủ cũ của ông Dũng. Ông Trọng đang giữ thế thượng phong. Nhưng nếu thiếu thận trọng, ông sẽ “lĩnh đủ”, không những cái “bình” chế độ của ông sẽ vỡ, mà ngay cái mạng sống của ông cũng không phải không có khả năng biến mất.
Nếu diệt được ông Dũng, đưa được ông Dũng ra tòa và tịch thu toàn bộ tài sản tham nhũng đang nằm trong tay cô con cái đầu Nguyễn Thanh Phượng, ông Trọng trả được món nợ phải khóc trong Hội nghị Trung ương 6 tháng 10 năm 2012. Dù sao, dù cho rằng ông Trọng chỉ nhân danh chống tham nhũng để thoả mãn hận thù cá nhân, thì việc bắt được những tên ăn cắp phải đền tội và thu lại được ít nhiều tiền của của dân, vẫn tốt! Nhưng ông Trọng không phải chỉ làm một chuyện là rửa hận.
Người ta nói, ông Trọng còn âm mưu ngồi tiếp trên chiếc ghế Tổng Bí thư cho đến hết nhiệm kỳ. Lâu hơn càng tốt.
Hai người được xem là có khả năng nhất thay thế ông Trọng vào ghế Tổng Bí thư là ông Quang Chủ tịch nước và ông Đinh Thường trực Ban Bí thư. Nhưng người chiếm ưu thế là ông Chủ tịch nước, Đại tướng công an Trần Đại Quang. Ông này nhiều tội, nhưng vốn có công dẹp cuộc đảo chính hụt của ông Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh, và cái chính là ông ta còn rất nhiều tay chân trong bộ công an.
Tuy nhiên, ông có một cái “phốt” chết người.
Ngày 17/08/2016, ông Đinh Thế Huynh ký quyết định 13-BBT/TU: “kể từ 18/08/2016, chỉ xét tuổi đảng viên theo hồ sơ gốc cho các công tác quy hoạch và bổ nhiệm cán bộ đảng”. Ông Quang bị gạt ra ngoài ứng viên Tổng Bí thư, vì theo hồ sơ gốc, sang năm 2018, ông 68 tuổi, quá 3 tuổi.
Ông Đinh Ban Bí thư đã “chơi” ông?
Chín tháng sau khi ký Quyết định 13-BBT/TU, thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh ngấm bệnh, phải đi chữa tại Nhật, rồi về điều dưỡng tại Phú Quốc. Người ta nói ông Đinh bị ung thư. Trước đây, từng có chuyện ông Nguyễn Bá Thanh và ông Phạm Quý Ngọ đều đột nhiên nhiễm phóng xạ, và cả hai ông này đều “đi” rất nhanh. Nghĩ tới ông Quang, người yếu bóng vía đã thấy lạnh sống lưng.
Nhưng chỉ sau 2 ngày khi có tin Trịnh Xuân Thanh bị bắt giải về nước, đột nhiên ông Quang biến mất khỏi sân khấu. Có vẻ như ông biết trước việc Trịnh bị bắt và lên kế hoạch “biến”. Ngày 23/07 Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc tại Đức thì chính trong ngày 24/07, ông đọc diễn văn kỷ niệm ngày thương binh liệt sĩ, sớm trước 3 ngày, ông đi thăm hỏi các gia đình thương binh liệt sĩ và biến mất vào ngày 26/07, không dự bất kỳ một lễ kỷ niệm nào do Đảng và Nhà nước tổ chức vào đúng ngày 27/07.
Tiếp đến, ông không xuất hiện nữa, và chỉ từ một chỗ kín nào đấy, gửi điện mừng quốc khách các nước. Sau 10 ngày, bắt đầu rộ lên tin đồn ông bị bệnh. Nếu ông biết trước ngày phải “biến mất” thì có nghĩa ông bị bệnh theo “kế hoạch” cùng một lúc với tin đồn ông và ông Đinh La Thăng bị quản thúc tại gia.
Như vậy, phía trước ông Trọng, con đường dẫn đến chiếc ghế Tổng Bí thư hết nhiệm kỳ, chỉ còn duy nhất ông Nguyễn Xuân Phúc. Từ khi lên Thủ tướng, người ta chỉ thấy ông Phúc loay hoay với nợ xấu ngân hàng, nợ công Chính phủ, tất bật dọn những đống vỏ ốc mà ông Dũng bỏ lại. Ông được cho là không còn thời gian để tham vọng chạy đua vào vị trí thay ông Trọng.
Nhưng bây giờ, không còn ai. Nếu ông Trọng thật là muốn rút về, thì ông Phúc là ứng viên độc nhất.
Nhưng đó là “nếu” và luôn là “nếu”. Bởi vì, hình như ngay cả phương án ông Phúc, cũng đã được ông Trọng tính đến. Người ta nhớ lại cái quyết định kiểm tra tài sản của 1000 cán bộ cao cấp mà Bộ Chính trị thông báo ngày 28/05/2017, ngay sau khi thi hành kỷ luật ông Đinh La Thăng.
Nếu Nghị quyết số 344/NQ-UBTVQH14 về việc xử lý kỷ luật các chức vụ trong quá khứ có mục tiêu hướng tới Vũ Huy Hoàng, Đinh La Thăng, Nguyễn Tấn Dũng và các đối tượng cao cấp đã không còn đương quyền, thì quyết định kiểm tra tài sản của 1000 cán bộ cao cấp lần này có mục đích hướng tới các cá nhân có siêu tài sản nằm trong chính phủ hiện tại, trong đó không loại trừ ông Phúc, vì dư luận đồn ông Phúc có cả nhà ở bên Mỹ.
Nghị quyết này, được giải thích rằng sẽ không có vùng cấm với cả 18 Ủy viên Bộ Chính trị và 200 Ủy viên Trung ương.
Theo bà Lê Thị Thủy, Phó chủ nhiệm Ủy Ban Kiểm tra TƯ, “không cần phải hội đủ cả 3 căn cứ, chỉ cần 1 căn cứ là đã có thể kiểm tra. Ví dụ, khi có kế hoạch, yêu cầu của cơ quan tổ chức có thẩm quyền thì sẽ kiểm tra; hoặc có đơn thư tố cáo thì kiểm tra; hoặc có dấu hiệu vi phạm các quy định của Đảng, Nhà nước về kê khai tài sản… thì sẽ kiểm tra”.
Ai cũng biết, có một thực tế là, số cán bộ cao cấp nằm trong chính phủ hiện tại của ông Phúc, 100% có tài sản không có nguồn gốc từ thu nhập chính thống, tức là từ lương. Những tài sản này sẽ bị kiểm tra nếu rơi vào một trong 3 căn cứ nêu trên, có nghĩa là nếu Ban Kiểm tra TƯ muốn, mọi tài sản đều có thể bị kiểm tra, bất kể người đó là ai. Và chỉ cần Ban Kiểm tra kết luận tài sản không rõ nguồn gốc, đủ để chủ nhân của nó nằm ngoài mọi quy hoạch đề bạt và bổ nhiệm.
Với những vị trí nhạy cảm như chức Tổng Bí thư, chỉ cần có thông báo kiểm tra, thì kể cả kết luận “không có gì”, ứng viên ấy vẫn bị loại.
Bởi vì, cùng với kết luận “không có gì”, thường có đơn tố cáo nặc danh, từ trên trời rơi xuống, trưng ra đủ bằng chứng, nhưng chẳng cơ quan có trách nhiệm nào chịu công khai xác minh.
Đấy là sự hiểm độc của các loại quyết định mà Tổng Bí thư ký ban hành.
Như vậy, nhìn bao quát, cuộc chiến thứ nhất là cuộc tổng công kích công khai và quyết liệt giữa lực lượng trong tay ông Tổng Bí thư chống lại tập đoàn tham nhũng của chính phủ cũ, đứng đầu là cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Bên cạnh cuộc chiến này, cuộc chiến thứ hai là một cuộc chém giết bí ẩn không rõ người chủ mưu, nhưng đã có hai đối thủ nặng ký cùng ngã ngựa. Một là thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh đã bị tuột mọi chức vụ và đang dưỡng bệnh. Người thứ hai là đương kim Chủ tịch nước Trần Đại Quang, biến mất khỏi sân khấu không rõ nguyên nhân, dù thỉnh thoảng vẫn “gửi điện mừng”. Giống như ông Phùng Quang Thanh, bị nhốt trong khuôn viên Bộ tổng Tham mưu suốt 5 tháng không được về nhà, nhưng lại ngồi trên Chủ tịch đoàn Đại hội XII.
Cuộc chiến thứ ba được cho là đánh vào chính phủ hiện tại, đứng đầu là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Mặt trận này chỉ như một trận mai phục, tiến hay thoái tuỳ tình huống diễn biến tham vọng của ông Phúc. Nếu ông Phúc bộc lộ tham vọng Tổng Bí thư, quyết định kiểm tra tài sản sẽ được xúc tiến, ngược lại, nếu ông Phúc ngoan ngoãn chịu dừng ở vị trí Thủ tướng, chấp nhận hay ủng hộ phương án toàn nhiệm kỳ của đương kim Tổng Bí thư, thì ông Phúc sẽ có được sự “hỗ trợ hết mình” của Bộ Chính trị.
Tuy nhiên, cuộc vận động cho một cuộc cải cách triệt để thể chế phục vụ nền kinh tế thị trường không chấp nhận định hướng chính trị do ông Phúc và các cộng sự rất tích cực trong chính phủ của ông thực hiện đang một mặt thu được rất nhiều ủng hộ của giới doanh nghiệp cả tư nhân lẫn quốc doanh, cả của giới quản trị lẫn đông đảo dân chúng, một mặt bộc lộ thái độ chống đối ngày càng gay gắt của số đông đối với lối tư duy giáo điều và bảo thủ, đang được khẳng định là nguyên nhân chính của trì trệ và tắc nghẽn phát triển.
Ông Trọng mặc dù đang chiếm được cảm tình trên khía cạnh chống tham nhũng, lại không được chấp nhận trên vai trò đứng đầu Đảng và dẫn dắt chế độ.
Cuộc chiến trên mặt trận thứ ba, thực chất là cuộc chiến giữa “định hướng xã hội chủ nghĩa” của phe Đảng và “không định hướng chính trị” của những người ủng hộ ông Phúc.
Như vậy, nhìn toàn cảnh chiến trường, có thể giả định mấy kịch bản thế này:
1- Ông Dũng đầu hàng, thì toàn bộ hệ thống chính phủ cũ của ông sẽ ra đoạn đầu đài. Sẽ có hàng ngàn cái án, trong đó có án cho ông Dũng, ông Thăng, ông Bình, ông Hoàng Trung Hải, Vũ Huy Hoàng và ông Nguyễn Minh Quang.
2- Ông Dũng hay phe ông Dũng đảo chính, quân đội can thiệp, chính phủ quân sự với Ngô Xuân Lịch làm Thủ tướng. Đất nước chìm trong khủng hoảng.
3- Ông Trọng thắng thế, khoảng giữa năm 2018, Đại hội giữa nhiệm kỳ sẽ bỏ phiếu tín nhiệm ông Nguyễn Phú Trọng tiếp tục giữ chức Tổng Bí thư. Sẽ bầu bổ sung 5 Ủy viên Bộ Chính trị thay cho các ông Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình, Hoàng Trung Hải, Đinh Thế Huynh và Trần Đại Quang. Ông Phúc vẫn làm Thủ tướng, nhưng ông Nguyễn Thiện Nhân làm Chủ tịch nước, ông Nguyễn Thành Phong làm Bí thư Sài Gòn. Vũ Đức Đam làm Bí thư Hà Nội. Dân chủ tiếp tục bị đàn áp. Kinh tế tiếp tục trì trệ.
4- Phe cải cách của ông Phúc thắng thế. Ông Phúc trúng Tổng Bí thư tại Đại hội 13. Bầu Quốc hội lập hiến, soạn thảo và phê chuẩn hiến pháp mới, bỏ Điều 4, chấp nhận cạnh tranh chính trị, ban hành luật Hội, tự do đảng phái. Việt Nam thoát khỏi chế độ độc đảng độc tài.
Gọi là cuộc chiến tay ba, vì nếu đúng là ông Đinh Thế Huynh đã bị tước tuột hết mọi chức vụ, thì tay thứ nhất là ông Nguyễn Phú Trọng, tay thứ hai là ông Nguyễn Tấn Dũng và tay thứ ba là ông Nguyễn Xuân Phúc. Thử xem con số 13 có “linh” thật không?!
16/08/2017
B.Q.V.
Tác giả gửi BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét